Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1532: Em là tiểu tình ca của anh (99)



Suốt cả ngày cô mải miết trò chuyện với Tần Tư Đình, cô phát hiện bản thân dù đã quen anh lâu rồi, nhưng hôm nay mới xem như là lần nói chuyện phiếm nhiều nhất.

Trước đây Tần Tư Đình ít nói lắm, nhưng hôm nay ở đây, có lẽ vì xung quanh không có bạn học, hoặc có thể vì anh thích môi trường này, tóm lại không biết nguyên nhân là gì, anh rất cởi mở, cùng cô nói về một chủ đề nào đó, hơn nữa còn hỏi cô về các thí nghiệm, cô cũng trả lời anh.

Cứ như vậy vừa trao đổi, vừa trò chuyện, Thời Niệm Ca cảm thấy vui như trẩy hội.

Ông ngoại sau khi giải quyết công việc xong quay lại phòng thí nghiệm thì thấy họ đang nói chuyện dường như rất hợp nhau, ông cười: “Tiểu Tần, đã quen chưa? Trò và Niệm Niệm là bạn học, tôi sẽ không giới thiệu gì nữa, chỉ là bình thường con bé hơi cứng đầu một chút, cái gì cũng dám làm, nếu như con bé chọc trò, cứ nói với tôi, tôi dạy lại cho.”

Tần Tư Đình quay đầu nhìn về phía ông ngoại cô, khẽ cười: “Không đâu ạ, em ấy ngoan lắm.”

Thời Niệm Ca còn tưởng ông ngoại định nói gì, vừa quay sang đã nghe thấy Tần Tư Đình nói “cô ấy ngoan lắm”, khiến lòng cô tựa như trăm hoa đua nở.

Cô tròn xoe mắt, vẫn còn đang đeo khẩu trang, nhưng khóe miệng đã cười rạng rỡ, khóe mắt bắt đầu cong cong.

Ông ngoại có vẻ rất vui, cười lớn: “Được rồi, hai đứa giúp nhau học tập, bầu không khí sẽ thoải mái hơn, Tiểu Tần, trò là mầm non của nước nhà, cố gắng học hành cho tốt, sắp tới sẽ tiếp xúc với những vấn đề thực tiễn, đến khi trò tốt nghiệp, tuyệt đối sẽ được vào bệnh viện lớn.”

“Giáo sư Dương quá khen rồi, con chỉ mong theo các thầy lớn để được tiếp thu kiến thức nhiều hơn thôi ạ.” Tần Tư Đình rất phong độ, không hề có chút kiêu ngạo nào, nhưng cũng giữ đúng mực không hề nịnh nọt, rất bình tĩnh.

Thời Niệm Ca cảm thấy dường như ông ngoại còn muốn nói nhiều hơn với anh, nhưng có lẽ bầu không khí không thích hợp, vội vàng bước tới ôm cánh tay ông: “Ông ngoại à, ông bận gì thì cứ làm tiếp đi ạ, ông cũng biết anh ấy là sinh viên của ông, sinh viên tiếp xúc với giáo sư khó tránh khỏi sợ hãi, chúng ta vẫn nên để bầu không khí được thoải mái, ông nhìn xem, Tần Tư Đình còn không dám ngồi xuống luôn kia, ông nhanh đi đi…”

“Này, con bé này, ông nói nhé, Tiểu Tần gia cảnh không tệ đâu, con đừng có quen thói từ nhỏ đến lớn làm vương làm tướng rồi ngồi lên đầu người ta đi, chú ý cách cư xử một chút.”

“Con biết rồi, con biết rồi, ông yên tâm, đi đi mà.”

“Ông ngoại em phải lo nhiều việc lắm, cho nên khó tránh khỏi hay càm ràm, bình thường ở trường ông không như vậy đâu, còn tỏ ra lạnh lùng cơ, anh phải quen với việc này thôi, hơn nữa ở phòng thí nghiệm của ông, ông cảm thấy mọi người không làm được việc gì, ông nóng tính, có thể sẽ đột nhiên lớn tiếng, anh cứ chịu đựng cho qua chuyện nhé, đừng để bụng…”

Tần Tư Đình giơ tay lên, vò đầu cô.

Thời Niệm Ca lập tức im bặt.

Cô đứng đó nhìn anh đến xuất thần, Tần Tư Đình cũng nhìn cô một lúc, như thể đợi cô xác định xong vừa rồi là anh vò đầu cô, bàn tay anh lại xoa xoa thêm một chút: “Được rồi, đừng liên thiên nữa, giới thiệu cho tôi những dụng cụ thí nghiệm kia đi.”

Thời Niệm Ca cố gắng hít sâu một hơi để tìm lại giọng nói: “Ờ.”

Sau đó cô xoay người, nhưng chân hơi nhũn ra, bước đi loạng choạng.

“Mà này, lần trước anh nói tìm chỗ ở mới, tìm được chưa? Ở đâu đấy?” Thời Niệm Ca lấy dụng cụ ra, rồi quay đầu lại hỏi anh.

Tần Tư Đình dời mắt sang dụng cụ trêи tay cô: “Chưa tìm được.”

“Vậy anh…” Cô ngẫm nghĩ trong giây lát: “Gần đại học y thì sao? Không biết bên đó có khu nào mới không, hoặc sửa sang lại một chút cũng không tồi, những nhà cũ diện tích có thể hơi nhỏ, nhưng nếu sống một mình tuyệt đối yên tĩnh.”

“Từ từ tính, không vội.”

Trông thấy anh không muốn tiếp tục đề tài này, cô cũng không nhắc lại nữa.

Sau khi bận bịu trong phòng thí nghiệm một hồi, có nhân viên đến gọi anh ra ngoài phụ việc, Thời Niệm Ca cứ thế đi theo Tần Tư Đình, dù sao cô cũng đến để phụ việc, muốn phụ việc nào cũng được, như nhau cả.

Hôm nay vô cùng vui vẻ.

Chiều tối, mọi người trong phòng thí nghiệm tan ca, vì buổi chiều ông ngoại có việc phải ra ngoài, nên đã rời đi từ sớm.

Thời Niệm Ca cùng Tần Tư Đình sau khi tắt hết đèn đóm, cùng nhau tan làm.

Lúc ấy đã sắp năm giờ ba mươi.

Hải Thành vào mùa đông, trời chiều đã đen kịt lại.

Thời Niệm Ca quấn một chiếc khăn lông thật dày, trùm được cả bên ngoài chiếc áo khoác màu kem, quay sang chỉ nhìn thấy Tần Tư Đình khoác một chiếc áo đen, cô phát hiện, anh mặc gì cũng đẹp cả.

Cô líu lo ở bên cạnh: “Đến phía trước có thể bắt xe, gần đây anh không lái xe à?”

Tần Tư Đình im lặng một hồi mới lên tiếng: “Lần trước đua xe, cảnh giác nể mặt nhà họ Tần, nhưng bị tịch thu bằng lái, trong vòng hai năm tới không được thi bằng lái lại.”

Thời Niệm Ca thoắt im, rồi đột nhiên kéo khăn lên che kín mặt, sợ anh thấy cô đang cười hí hửng.

Ha ha ha Tần Tư Đình bị tước bằng lái ha ha ha…

Nhưng như vậy cô càng an tâm hơn, nhà họ Tần lợi hại nhưng dù sao cũng phải tuân thủ pháp luật, không được lái xe là không được lái xe, ít nhất hai năm tới anh không được đua xe nữa.

Cô cười trộm một lúc, lại quay qua nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn mình, cô vội vàng nghiêm mặt lại, tằng hắng một tiếng: “Hả, có gì à?”

“Vui lắm sao?” Anh hơi nheo nheo mắt lại.

Thời Niệm Ca: “… Ờ, à cũng tạm, không phải vui lắm, nhưng mà…” Nói đến đây cô lại không nhịn được, cười phá lên.

Tần Tư Đình nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nhưng lắc đầu, quay người đi tiếp.

Cô vội vàng đuổi theo: “Em không cười anh mà, em cảm thấy kỹ thuật lái xe của anh tốt như vậy, hôm đó dừng ngay trước mặt em, thế mà còn bị tước bằng lái, chắc chắn là bị xử ép rồi, nên cảm thấy hơi buồn cười thôi, nhưng em không hề cười anh, thật đấy Tần Tư Đình…”

“Được rồi, đừng giải thích nữa, tôi đưa em ra xe trước, về nhà sớm đi, trời tối không nên đi lang thang bên ngoài.” Anh đến bên đường, giơ tay bắt một chiếc taxi.

Thời Niệm Ca vội vàng chạy đến kéo tay anh lại: “Tần Tư Đình, hay là anh dọn đến căn nhà đối diện nhà em đi, sau này mình cùng đi học, cùng đến phòng thí nghiệm của ông ngoại… chúng ta…”

Cô không dám nói tiếp, nhưng nhất định anh sẽ hiểu.

Thời Niệm Ca cắn cắn môi, nhìn ánh đèn đường, rồi lại nhìn vào mắt anh “Chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tốt nghiệp… hết thảy đều cùng nhau… được không?”