Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1533: Em là tiểu tình ca của anh (100)



Tần Tư Đình nhìn cô một lát, sau đó một tay đút vào túi quần, không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên cười cười.

“Anh cười gì vậy?” Cô hiếu kì.

“Em không biết khu biệt thự Lệ Thủy có cổ phần của tứ đại gia tộc Hải Thành à?”

“Biết chứ, lúc trước chú Thái mua giúp em có từng nhắc đến.”

“Sở dĩ biệt thự đối diện kia không người ở, là bởi nó đã sớm có chủ rồi, chỉ là chủ nhà không ở đó mà thôi.” Tần Tư Đình nhìn cô.

Thời Niệm Ca sửng sốt một hồi, lại đảo mắt nhìn anh, cô cảm thấy bình thường mình rất thông minh, suy nghĩ một hồi thì trong đầu liền xuất hiện một khả năng, nhưng lại cảm thấy không có khả thi lắm, nên ngại ngùng hỏi: “Cho nên?”

Tần Tư Đình cúi đầu nhìn cô, giơ tay lên sờ sờ tóc cô: “Rất muốn tôi đến đó ở?”

Bởi vì lời anh nói mà suy nghĩ trong đầu Thời Niệm Ca ngày càng sáng tỏ, ánh mắt đen láy của cô chớp chớp đầy hưng phấn: “Biệt thự kia là của anh sao?”

Đôi mày tuấn tú của Tần Tư Đình khẽ nhướng lên, không đáp, nhưng cũng coi như là thừa nhận.

“”Là anh thật sao?” Cô mở to hai mắt nhìn.

Anh mỉm cười.

“A a a a! Trời ạ!” Thời Niệm Ca trực tiếp nhảy lên, ở bên cạnh anh xoay vòng vòng, không ngừng thét lên: “A a a a a a a a a a a a ——”

“Em làm gì vậy?” Tần Tư Đình nhìn dáng vẻ vui mừng nhảy nhót của cô, mém chút là từ bệ đá ven đường nhảy ra đến đường cái. Anh nhanh chóng đưa tay kéo cô trở về, cô trực tiếp ngã vào trong lòng anh.

Cô ngẩng đầu lên, hai cánh tay nhẹ nhàng áp lên mặt anh, rồi dùng tay sờ mặt mình, sau đó lại tiếp tục vừa hét lên vừa xoay vòng vòng.

Thấy bộ dáng cô hưng phấn đến nỗi không nói nên lời, Tần Tư Đình: “……”

“Bây giờ phải làm sao đây a! Thì ra chúng ta đã là hàng xóm từ lâu! Lần trước tới nhà em sao anh không nói !”

Thời Niệm Ca còn nhớ rõ lúc anh qua nhà cô lần đó, có đứng trước cửa sổ nhìn ngôi biệt thự đối diện kia vài lần, nhưng lúc ấy cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, đương nhiên là cũng không nghĩ đến khả năng đó!!!

Tần Tư Đình nhìn cô, thấy cô đã bình tĩnh chút ít, mới nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, dù sao tôi cũng không ở đó.”

“Đó là hai chuyện khác nhau mà? Nếu em biết biệt thự kia là của anh, mỗi khi tan học em đều đến đó, giúp anh nhặt cỏ quét lá, anh xem, biệt thự của anh sân trước và sân sau đều lớn, lớn hơn nhà em nhiều. Nhưng lại không có người ở, cũng không có người đến dọn dẹp thường xuyên, cỏ dại mọc lên um tùm, sân sau lớn như vậy mà chỉ dành để trồng cây ăn quả. Nếu biết trước em đã gọi cho người làm vườn trước rồi “ ……”

Tần Tư Đình cười cười: “Không vội, sau vào ở tôi sẽ gọi người dọn dẹp sau.”

Thời Niệm Ca lập tức mở to hai mắt: “Anh muốn vào ở sao? Cậu chuẩn bị qua đó ở sao? Thật sao, thật sao, thật sao…..×n?”

Cô hệt như chú chim sơn ca vui vẻ hưng phấn vừa đi vừa nhảy nhót, nắm lấy tay của anh không buông, lắc qua lắc lại, cũng giống đứa bé bỗng nhiên có được một xe kẹo cầu vồng, trong mắt đều là hạnh phúc và chờ mong.

Tần Tư Đình sắp bị cô lay tới chóng mặt, khẽ đưa tay đè đôi vai mảnh khảnh của cô lại: “Đừng lắc nữa, tôi sẽ gọi người dọn dẹp một chút, khi nào dọn qua ở, tôi sẽ nói cho em biết.”

“A a a a, bây giờ anh gọi ngay được không, nếu không tìm được người, tối nay em sẽ gọi cho người làm vườn lúc trước. Không biết bên trong đã trang trí gì chưa, nếu đã xong xuôi, chỉ cần dọn dẹp một chút, hai ba ngày là có thể vào ở rồi. Nếu chưa trang trí vậy thì……”

Tần Tư Đình nhịn cười: “Không cần sốt ruột như vậy đâu.”

“Sốt ruột chứ, em gấp đến nỗi hận tối nay không thể dọn dẹp xong, sáng sớm mai anh có thể xuất hiện ở đối diện nhà em rồi!”

Nói xong cô cũng không cảm thấy thẹn thùng giống như trước nữa, trực tiếp ngửa đầu nhìn anh: “Anh có thể hiểu được em sốt ruột như thế nào không?”

Anh cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của cô, cười khẽ không nói.

“Em thật sự gấp mà, trước đó không biết căn biệt thự kia là của anh nên không sao, nhưng hiện tại đã biết rồi, em rất muốn làm hàng xóm với anh. Bây giờ thậm chí em ‘gặp sắc vong nghĩa’ không muốn trở về phòng kí túc xá của em và Triệu Tiểu Thanh ở trường nữa, chỉ muốn mỗi ngày về biệt thự Lệ Thủy. Chúng ta sau này mỗi ngày đều cùng nhau đến trường, cùng nhau về nhà có được không?”

‘Gặp sắc vong nghĩa’ bốn chữ này cô nói quá thuận miệng, làm cho TầnTư Đình phải nhíu mày nhìn cô, nhưng lúc này Thời Niệm Ca làm gì còn hơi sức để quản ánh mắt của anh, cô đã bị cảm xúc hưng phấn làm mờ mắt rồi.

Thời Niệm Ca cảm thấy kϊƈɦ động đến nỗi ước gì có thể như con lười trực tiếp dính chặt trêи người Tần Tư Đình, không bao giờ xuống.

“Trước tiên em phải về nhà cái đã.” Lúc này vừa vặn có một xe taxi trống chạy tới, TầnTư Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ trêи lưng cô, ra hiệu cho cô lên xe.

Thời Niệm Ca không muốn đi tí nào, nắm chặt tay áo của anh không buông.

“Về nhà đi, tôi sẽ gọi người dọn dẹp, chẳng phải ngày mai em còn phải đến giúp ông ngọai sao, bây giờ thì lại muốn bị bắt gặp bộ dạng nắm tay tôi không buông à?” Tần Tư Đình lúc nói câu này, trong mắt đều là ý cười.

Lúc này Thời Niệm Ca mới thả ống tay áo của anh ra, nhưng vẫn giữ gương mặt vừa hưng phấn vừa kϊƈɦ động nhìn anh.

Thật ra cũng chả có gì mờ ám cả, lúc đầu hai người bọn họ là từ trong phòng thí nghiệm qua đây.

Nhưng khó đảm bảo rằng sẽ không có nhân viên quên đồ trở lại đây lấy. Như vậy sẽ bị trông thấy mất.

Tần Tư Đình thông minh như thế, làm sao nhìn không ra ông ngoại cô mặc dù thích anh, nhưng hiển nhiên sẽ không nghĩ tới những phương diện khác, mà ông ngoại cô lại là người cố chấp, nếu biết cô và anh có chút tình cảm riêng tư, còn không biết ông có tức giận hay không.

Chắc chắc Tần Tư Đình nhận ra cô trước mặt ông ngoại rất ngoan ngoãn, nếu không sẽ không nói như vậy.

Cô xoay người mở cửa xe ngồi vào trong, trước khi đóng cửa, lại nhìn về phía anh: “Vậy anh đừng quên gọi người dọn dẹp biệt thự nhé, em nói rồi nhé, nếu bây giờ anh không có thời gian, em sẽ gọi người tới dọn luôn đấy .”

“Ngày mai đến dọn dẹp ngay luôn?” Tần Tư Đình đứng ở ven đường, gió thổi hiu hiu, dưới chân đều là tuyết , phía sau anh là một mảnh sạch sẽ trắng xoá, nhưng ánh mắt của anh đã không còn có sự xa lánh coi thường nữa, mặc dù bình tĩnh như trước, nhưng bên trong Thời Niệm Ca có thể rõ ràng thấy được sự kiên nhẫn và ấm áp.