Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1534: Em là tiểu tình ca của anh (101)



Ngày mai có thể, ngày mai đương nhiên có thể!

Lúc đầu cô nghĩ, dù sao cũng không cần đến trường, nếu như anh dọn qua sớm một chút, thì một tháng tiếp theo cô có thể cùng anh tới tìm phòng thí nghiệm rồi. Sau đó buổi tối lại cùng nhau về nhà, không cần phải bắt taxi như này nữa.

Lúc này Thời Niệm Ca mới vui vẻ gật đầu.

TầnTư Đình giúp cô đóng cửa xe lại, cô ngồi trong xe vẫy tay với anh,, Tần Tư Đình đáp lại cô bằng một nụ cười.

Khi xe lăn bánh, cô lại ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ đằng sau, trông thấy bóng người càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thấy rõ nữa mới lưu luyến rời mắt. Sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại như đang suy nghĩ xem có nên gửi cho anh một tin nhắn không.

Nhưng nghĩ lại, cả ngày hôm nay đều ở cùng nhau, anh ở trong phòng thí nghiệm cả ngày chắc cũng mệt rồi, nên thôi vậy. Không gấp không gấp, thời gian còn dài.

Dù sao, anh đã nói ngày mai sẽ sắp xếp người đi dọn dẹp.

Nói vậy nhưng Thời Niệm Ca lại không tài nào giữ bình tĩnh được. Sau khi trở về việt thự, tắm rửa xong, nằm trêи giường, cô làm cách nào cũng không thể chợp mắt, nên đành ra ban công nhìn về hướng ngôi nhà đối diện chưa từng sáng đèn. Nhìn chằm chằm như thế, càng nhìn càng thấy vui.

Mười giờ rưỡi , mẹ cô gọi tới, lúc đó Thời Niệm Ca vẫn còn đứng ở trêи ban công cười tủm tỉm. Vừa cười vừa nghe điện thoại.

Mẹ Thời Niệm Ca dùng giác quan thứ 6 bỗng cảm thấy được con gái mình là lạ: “ Có chuyện gì đây ? Sao mẹ lại có cảm giác như con vừa nói chuyện với mẹ mà miệng lại vừa cười toe toét vậy? Sao lại cười ngây ngô thế? Thế nào, yêu rồi à?”

Lúc này Thời Niệm Ca một tay đặt ở lan can một tay cầm điện thoại, mắt nhìn ngôi biệt thự đối diện, nói: “Mẹ à, mẹ nói xem, cảm giác vô cùng vô cùng thích một người nó như thế nào?”

Mẹ Thời Niệm Ca: “…… Đại khái, chính là giống con bây giờ.”

Lúc Thời Niệm Ca nghe vậy, lập tức nghĩ rằng bây giờ mình chính là một bông hoa si điển hình.

Cô liền tựa ở trêи ban công, ngửa đầu nhìn lên bầu trời , cảm giác thích một người thích đến tận xương tủy đại khái chính là như vậy đi.

Mở mắt hay nhắm mắt lại.

Đều là anh .

TầnTư Đình.

Há há, thật tốt.

Sau khi cúp điện thoại cô nằm ở trêи giường, nhưng lăn qua lộn lại thế nào đều ngủ không được, một mực chờ mong ngày mai, hi vọng ngày mai sẽ có người từ cửa biệt thự đối diện đi ra, đi vào dọn dẹp , chỉnh sửa.

Cô gấp đến nỗi hận không thể lập tức vào trong sân của biệt thự đối diện để dọn dẹp ngay.

Nhưng không được, cô nhất định phải đi ngủ sớm, dù sao ngày mai còn phải đi tới phòng thí nghiệm, nếu Tần Tư Đình nhìn ra cô một đêm không ngủ, khẳng định sẽ cười nhạo cô mất.

Sau đó, cuối cùng cô mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, trong mơ, biệt thự đối diện mới tinh sạch sẽ, trong sân còn có thêm một cái cô thích nhất là ghế xích đu giọt nước, cô chạy vào, ngồi lên, đong đưa qua lại, Tần Tư Đình đẩy cửa ra, đi đến, trông thấy cô ở đó, nhìn cô cười một cái đầy dịu dàng.

A a a a ……

Buổi sáng cô mở to mắt, cảm thấy một đêm này ngủ thật mệt mỏi, mơ quá nhiều thứ, trong mơ đều là cảnh biệt thự đối diện có Tần Tư Đình.

Vẫn còn rất sớm cô không cần đến phòng thí nghiệm, nhưng cô vẫn rời giường để rửa mặt và thay quần áo.

Khoảng tám giờ, Thời Niệm Ca đang ở trong nhà xem tivi để giết thời gian, bởi vì phòng thí nghiệm chín giờ mới mở cửa, tám giờ ba mươi bắt đầu xuất phát là được rồi.

Khi đang xem tivi, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng xe, cô cứ tưởng là xe người khác đi ngang qua, sau đó giống như nghe thấy có động tĩnh khác, nghĩ nghĩ, đứng dậy đi lên cửa sổ sát đất ở lầu một, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy cửa ngôi biệt thự kia đang mở, còn có một xe MiniBus và một cái xe chở hàng, trêи bảng đề chữ công ty trang trí nội thất, một loạt người mặc đồng phục, cô nhìn thấy vài người đã bước vào.

Thời Niệm Ca kϊƈɦ động trong nháy mắt.

Tần Tư Đình thật sự là nói được làm được, hôm nay đã sắp xếp người đến đây, mà lại còn rất đúng giờ, buổi sáng tám giờ đã xuất hiện.

Cũng chính là nói anh không lâu nữa có thể ở ……

Thời Niệm Ca tranh thủ thời gian cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho anh, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Tần Tư Đình gọi điện thoại tới.

Cô đầu tiên là hoảng hốt một chút, nhưng liền nhấc nút nghe máy.

“ Thức dậy chưa?” Giọng nam ở trong điện thoại truyền đến, mang theo cảm giác sớm mai trong trẻo.

“A …… rồi, một tí mình sẽ đón xe đi phòng thí nghiệm.” trái tim nhỏ bé của Thời Niệm Ca lúc này đang vui đến nhảy tới nhảy lui.

“Ừm, buổi sáng tôi vừa liên hệ công ty trang trí nội thất đi dọn dẹp lại biệt thự, bây giờ cách phòng thí nghiệm hơi xa, chắc là không kịp mua điểm tâm, em có thể giúp tôi mua một phần không?”

“Được chứ, em sẽ mua giúp, dù gì em cũng chưa ăn mà!”

Tần Tư Đình chủ động kêu cô đi mua bữa sáng, thật là cầu còn không được nha!

“Cảm ơn.”

” Ừ, không cần cảm ơn, một chút gặp nha!”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, cô lại nhìn về phía đối diện, bên ngoài biệt thự người ta đang ra vào dọn dẹp , vui vẻ cầm áo khoác và khăn quàng cổ, quấn thật kín. cô vất vả lắm mới có thể cùng Tần Tư Đình nghỉ đông, tuyệt đối không thể bị cảm, một ngày cũng không muốn ở nhà!

Sau khi ra cửa cô lập tức đón xe đi mua bữa sáng, hai ly sữa đậu nành, hai cái bánh bao và hai cái trứng luộc, còn thuận tiện mua một cái bánh khoai tây, không biết Tần Tư Đình có thể ăn được hay không, nhưng hình như anh cũng không kén ăn, trước đây anh không thích uống sữa tươi, sau đó bởi vì cô luôn luôn đưa cho anh uống, hiện tại nhiều ít anh cũng sẽ uống một chút.

Khi tới phòng thí nghiệm, Tần Tư Đình cũng vừa vặn dừng ở ngoài cửa.

Cô phát hiện mặc dù Tần Tư Đình là người nhà họ Tần, nhưng ngoại trừ lần đó ngẫu nhiên gặp được mẹ anh mua thuốc bên ngoài, cô cũng chưa thấy qua những người khác của nhà họ Tần.

Dường như từ đó đến giờ Tần Tư Đình không đi xe của nhà họ tần, cũng không có tài xế của nhà họ Tần đưa rước, không biết anh và người trong nhà xảy ra chuyện gì .

Thấy anh đã xuống xe, cô cũng đẩy cửa, chạy ra ngoài, đến trước mặt anh, không thèm để ý cứ thế thở hổn hển, đem bữa sáng trong tay đưa cho ạnh: “Này, bữa sáng! Mau ăn đi!”

Tần Tư Đình nhìn cô chạy gấp đến nỗi thở hổn hển, nhận lấy, cười khẽ: “Cảm ơn.”

Thời Niệm Ca nháy mắt một cái.

Hình như , gần đây tâm tình anh rất tốt.

Là bởi vì không về nhà họ Tần sao? Hay là bởi vì gần đây mấy người Nhật Bản kia không tới tìm anh? Hình như rất lâu rồi cũng không gặp lại mẹ của anh.

Có phải là chuyện trong nhà đã giải quyết xong?

Ăn sáng bên ngoài phòng thí nghiệm hình như không tốt lắm, lúc này Thời Niệm Ca kéo TầnTư Đình vào trong, vòng qua phía trước khu làm việc, đến bên trong phòng không có người: “Nào, chúng ta ở đây ăn, ăn xong thì ra ngoài, ông ngoại biết mình bình thường luôn luôn trốn ở chỗ này lười biếng, nên không sao đâu.”

Tần Tư Đình cũng cảm thấy không sao nên bắt đầu ngồi ăn sáng.

Quả nhiên anh không kén ăn, cô mua, anh đều ăn hết, cuối cùng còn nói một câu: “Mùi vị rất ngon.”

“Nếu anh thích, sau này mỗi ngày em đều mua cho anh.”

Tần Tư Đình cười cười: “Không cần, qua mấy ngày nữa, buổi sáng cùng đi ăn.”

Cô là đang nằm mơ sao?

“Ok ok!” ThờiNiệm Ca vui vẻ như muốn bay lên.

Bên ngoài đã có nhân viên làm việc đi lại, Thời Niệm Ca tranh thủ thời gian cùng anh ra ngoài, trêи mặt cô phơi phới xuân tình, Tần Tư Đình ngược lại vẫn bình tĩnh ung dung, nên ai làm việc đó, đến khi gặp ông ngoại thì thần sắc lại càng bình tĩnh, giống như người ăn sáng cùng cô không phải là anh vậy.

Mấy ngày sau đó, cô đều cố ý đến sớm đi mua điểm tâm, đến phòng thí nghiệm cùng anh ăn, mỗi ngày đều bận rộn ở phòng thí nghiệm, so với đi học mệt mỏi hơn nhiều, thế nhưng lại rất vui vẻ, rất thỏa mãn, hận không thể sau này cứ như vậy.

Mấy ngày sau, ngôi biệt thự kia dần dần đã không còn công nhân tới, bên ngoài đã dọn dẹp rất sạch sẽ, nhìn rất đẹp, đơn giản lại không sơ xài, nhìn một cái liền biết chủ nhân ngôi biệt thự này thích yên tĩnh, không thích quá xa hoa, khoa trương, xem ra TầnTư Đình đã dọn dò kỹ lưỡng.

Không biết khi nào anh mới chuyển tới ở.

Mấy ngày trước cô có hỏi mấy lần, sau đó cũng không tiện hỏi nữa, nhưng hai chữ vội vàng mỗi ngày đều viết trêи mặt.

Tần Tư Đình nói mấy ngày gần đây sẽ về nhà họ Tần, chờ qua đoạn phong ba này sẽ chuyển tới biệt thử ở ngay.

Phong ba.

Thời Niệm Ca phát hiện mình bây giờ khống chế không nổi, muốn tới gần anh hơn, theo sát anh, trước kia cô lấy tôn trọng làm nguyên tắc, nếu không nói cũng không hỏi nhiều, nhưng bây giờ cô càng ngày càng muốn biết, đến cùng là cái gì khiến anh hơn nửa năm qua ẩn nhẫn, thậm chí lần trước còn ‘đua xe’ với người Nhật Bản kia,, hận không thể đồng quy vu tận.

Anh bảo ngày mai sẽ về nhà họ Tần.

Buổi tối, rời khỏi phòng thí nghiệm, Tần Tư Đình đang định bắt taxi để cô về trước, nhưng lần này mặc kệ anh nói thế nào, cô cũng đứng ì bên cạnh anh không đi, kiên trì nói phải biết nhà họ Tần ở chỗ nào, muốn nhìn lấy anh vào nhà rồi mới về.

Lần này mặc kệ Tần Tư Đình cự tuyệt thế nào, Thời Niệm Ca cũng vô cùng kiên quyết, hai người đứng như thế rất lâu ở trước phòng thí nghiệm.