Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1535: Em là tiểu tình ca của anh (102)



Anh không đồng ý, Thời Niệm Ca sẽ không về, hai người đứng rất lâu ở cửa phòng thí nghiệm.

Cuối cùng người thỏa hiệp đương nhiên là Tần Tư Đình.

Anh cúi đầu thở dài: “Đến cổng nhà họ Tần, sau khi thấy anh vào, em phải về, nghe lời.”

Thời Niệm Ca gật đầu: “Được.”

Nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, Tần Tư Đình nói: “Ngày mai, có thể anh sẽ không đến phòng thí nghiệm, sớm nhất cũng phải ngày mốt.”

Trái tim Thời Niệm Ca hơi run rẩy, không biết vì ngày mai anh không đến, hay là anh về nhà họ Tần chắc chắn vì chuyện gì đó.

Thời Niệm Ca cố gắng giữ bình tĩnh: “Ừm.”

Thật ra từ đầu đến giờ, cô không ngờ Tần Tư Đình sẽ nhượng bộ, cô còn cho rằng anh sẽ tiếp tục giằng co, sau đó sẽ vài ngày không quay lại, nhưng dù sao Tần Tư Đình cũng đã lùi một bước, Thời Niệm Ca không nói thêm gì nữa.

Sau đó cô cùng anh bắt xe đến nhà họ Tần, cô mới biết hóa ra nhà họ Tần ở đây, đúng là khu nhà giàu như cô tưởng tượng, ở đây không phải cứ có tiền là có thể mua được, Tần Tư Đình không để cô vào theo, chỉ bảo xe dừng lại bên ngoài, sau đó anh xuống xe.

Đã theo đến đây rồi, hơn nữa vừa rồi cô cũng đồng ý, tới cổng sẽ về, bây giờ không thể bám theo anh được.

Nhưng ít nhất cô biết nhà họ Tần ở đâu.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD.com

Thời Niệm Ca gật đầu, không xuống xe, liếc mắt ra ngoài trông thấy anh đang đi vào, cô mới nói tài xế lái xe đi.

Hôm sau, Tần Tư Đình không đến phòng thí nghiệm, ngày mai anh mới đến, hình như hôm qua anh đã hoàn thành công việc rồi, không có gì sai sót.

Hôm qua cô nhìn anh về nhà, từ vẻ mặt anh dường như chẳng thể nhìn ra được chuyện gì, cô biết là lần này có việc quan trọng phải về nhà, Thời Niệm Ca cũng an tâm.

Gần đây anh thường xuyên về nhà, mặc dù biệt thự Lệ Thủy đã có thể vào ở, nhưng anh chưa nói sẽ dọn vào ở, bình thường thi thoảng cô nhìn thấy có người ở công ty vệ sinh đến quét dọn, ngoài ra chưa từng thấy ai đến.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, mỗi lần Tần Tư Đình quay về nhà họ Tần, cô đều đi cùng anh, mỗi lần đều dừng bên ngoài, hơn nữa mỗi khi cô có ý định cho xe chạy vào trong, Tần Tư Đình luôn luôn cự tuyệt, thật ra từ cổng vào đến nhà anh không xa, đi bộ cũng chỉ tốn vài phút, lần nào cô cũng phải dừng ở đây.

Sau đó Thời Niệm Ca hình thành thói quen về nhà trễ nửa tiếng, sau khi về đến nhà cô bò ra sô pha gửi tin nhắn cho anh: [Em về đến nhà rồi.]

Lại qua một ngày nữa, hôm nay tuyết rơi rất lớn, sau khi xe đến gần khu biệt thự nhà họ Tần, bởi vì phía trước là sườn núi, xe không dám lái tiếp.

Thời Niệm Ca nói vậy đi xuống đi bộ lên tiếp, cũng chỉ còn mấy trăm mét nữa thôi.

Tần Tư Đình từ chối.

“Anh xuống xe, đi một mình là được, em về đi.”

“Không được đâu, mỗi này em đều cùng anh về đến trước cổng.”

Tần Tư Đình đã xuống xe, hơn nữa anh đứng ngoài cửa không có ý định cho cô xuống xe, cụp mắt nhìn cô: “Về đi.”

“Vẫn chưa đến mà.” Thời Niệm Ca bước thẳng xuống xe, sau đó đóng cửa lại, đi đến bên cạnh anh: “Đi thôi.”

Tần Tư Đình chặn tay cô lại, không để cô kéo anh về phía nhà mình: “Quay về đi.”

“Em nói rồi mà, chưa đến, mỗi ngày đều đưa về đến tận nhà, bây giờ bắt em về, em cố tình bắt xe đi đến đây với anh còn ý nghĩa gì nữa?” Thời Niệm Ca vừa nói chuyện vừa quan sát vẻ mặt của anh, nếu như anh thật sự nổi giận, cô tiếp tục chèo kéo anh, chắc chắn anh sẽ không chịu, nếu anh không nổi giận, cô cứ thể đi về trước thôi, sau đó lại tiến vào trong một chút.

Kể từ sau khi biết đối với anh cô vô cùng đặc biệt, Thời Niệm Ca đã quên béng mất trước đây từng ngoan ngoãn không dám làm trái lời anh thế nào rồi, Tần Tư Đình không còn cách nào cứ thế cầm tay cô.

Hôm đó cô thành công đi cùng anh vào, nhưng khi đến trước cổng, anh vẫn bảo cô về, bây giờ xe không thể vào đến đây, anh quay đầu nhìn cô một cái, ý bảo cô không thể tiếp tục ở lại, Thời Niệm Ca vẫy vẫy tay với anh, tiêu sái bước đi, dù sao bây giờ cô cũng theo về tận đến nhà Tần Tư Đình rồi, cô đã biết được nhà anh ở đâu.

Chỉ là hôm đó anh đợi cô bước lên đến xe nhắn tin cho anh rồi anh mới bước vào nhà.

Không ngờ cũng có ngày này, Thời Niệm Ca cười tít mắt lại đi theo anh đến tận cửa nhà họ Tần, bàn tay gần như chạm vào cửa rồi, kỳ lạ là Tần Tư Đình không đuổi cô đi, Thời Niệm Ca vừa bước vừa đợi Tần Tư Đình bảo cô về, thế nhưng Tần Tư Đình chỉ nhìn cô thôi.

Thời Niệm Ca coi như không thấy gì.

Sau khi đến cổng chính của biệt thự, Thời Niệm Ca nhìn vào trong: “Ấy? Hôm nay không có ai ở nhà à?”

Tần Tư Đình nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của cô, không nói gì cả.

Hóa ra đúng là vậy thật.

Thảo nào.

Sau khi xác định không có ai ở nhà Tần Tư Đình mới để cô đi gần đến đây, có thể tiến đến gần thế giới của anh thêm một chút.

Thời Niệm Ca ngúng nguẩy đi theo, tựa như con mèo nhỏ, đi từng bước về phía trước.

Tần Tư Đình hiển nhiên đã quen với mặt này của cô, sau này anh sẽ không về nhà họ Tần nữa, chỉ có nửa tháng thôi, Thời Niệm Ca chỉ cần yên ổn ở bên cạnh anh, chuẩn bữa sáng cho anh, rồi cùng nhau làm việc trong phòng thí nghiệm, buổi tối cô lại cùng anh về nhà họ Tần, mặc dù cô hơi được nước lấn tới, nhưng coi như bù đắp cho suốt một năm rưỡi cô không dám chủ động kia đi.

Nếu như chủ động sớm hơn, có lẽ những chuyện thế này sẽ xảy ra sớm hơn.

Còn nữa, cô phát hiện hai người Nhật Bản kia đã bị cảnh sát bắt, Tần Tư Đình dường như trở về làm thiếu niên cô vừa quen thời trung học, nhưng không còn trầm lặng lạnh lùng nữa, dù cho lạnh lùng là tác phong trước giờ của anh, nhưng anh không còn như thế nữa.

Cô hi vọng người kia cứ bị nhốt như vậy luôn đi, đừng ra ngoài nữa, không biết rốt cuộc người kia đã phạm tội gì, bị giam bao lâu, hoặc bây giờ đã bị trục xuất về Nhật rồi chăng?

Anh không nhắc đến, cô cũng chẳng hỏi.

Cuối tuần sau đó, phòng thí nghiệm không có việc gì làm, họ cũng được nghỉ một ngày, Thời Niệm Ca buồn chán giấu mình trong nhà, biệt thự đối diện lại có nhân viên vệ sinh đến, sau đó cô đi đến hỏi vài câu.

Lúc này cô mới biết, hóa ra biệt thự đã được tân trang lại từ trước, nhưng vẫn chưa bài trí vật dụng dùng hàng ngày, hai ngày trước vật dụng được vận chuyển đến, những đồ dùng căn bản, chỉ mới vận chuyển vào, chưa được sắp xếp, gần đây họ được sai đến để dọn dẹp sắp xếp, những chuyện khác họ không hề biết.