Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1536: Em là tiểu tình ca của anh (103)



Nguyên ngày hôm nay cô kiếm việc này việc kia để làm, ngày cứ thề chậm chạp trôi qua, hôm sau đến phòng thí nghiệm, Thời Niệm Ca tiếp tục bắt xe về nhà cùng anh.

Sau khi dừng ở khu vực nhà họ Tần, Thời Niệm Ca đi theo anh đến cổng, cô hỏi anh: “Ông ngoại em nói sang năm anh bắt đầu theo ông đến bệnh viện thực tập à? Mới năm hai thôi mà, có sớm quá không?”

Tần Tư Đình nhìn cô: “Không gọi là thực tập, đến đó quan sát rồi học tập thôi.”

“Em có thể đi theo anh đến đó không? Này này, ông ngoại lại bắt đầu thương người ngoài, cơ hội học tập tốt như thế không dành cho em, cứ thế dẫn anh đi!” Thời Niệm Ca bày ra vẻ mặt vô cùng ghen tị với anh, sau đó lại hấp háy mắt: “Vậy nếu có dịp, em có thể theo anh không?”

Tần Tư Đình gật đầu: “Phải xem thầy sắp xếp thế nào, anh nghĩ là được.”

Thời Niệm Ca cười khóe miệng cong cong: “Vậy đợi sau khi anh ở biệt thự Lệ Thủy, nếu buổi tối em không ra ngoài mua đồ ăn, có thể đến đó ăn chực không? Em nhớ mãi món mì anh nấu…”

Nói chưa hết câu, Tần Tư Đình đã ‘ừ’ với cô, xem như đồng ý.

Thời Niệm Ca không biết phải nói gì tiếp, Tần Tư Đình ngẩng đầu lên, không biết anh đang nhìn gì, đột nhiên đẩy cô một cái, giọng nói chợt lạnh đi: “Đi.”

Thời Niệm Ca ngẩn ra: “Chuyện gì…”

“Mau lên.” Tần Tư Đình nhíu chặt đầu mày, vẻ mặt cũng lạnh đi: “Về nhà.”

Nói xong anh nhét cô vào xe, sập cửa ‘ầm’ một cái, giúp cô đóng cửa lại.

Thời Niệm Ca ngồi trong xe quan sát anh ở bên ngoài, trông thấy Tần Tư Đình đã quay người bước vào cổng, Thời Niệm Ca bắt đầu khẩn trương, nhớ lại vẻ mặt lạnh lẽo của anh khi nãy, cô không xuống xe, cũng chẳng giục tài xế lái xe đi.

Cho đến khi tài xế hỏi cô, cô thấy Tần Tư Đình không quay lại, mới lên tiếng: “Đi thôi.”

Khoảng thời gian gần đây trong nhà họ Tần gần như không có người, nên anh cũng miễn cưỡng để cô xuống xe đi theo, nhưng vừa rồi có lẽ người đã về, hoặc anh nhìn thấy ai đó.

Cô vừa nói tài xế lái xe đi, còn chưa được trăm mét, cô đã vội vàng kêu lên: “Dừng lại một chút.”

Vài phút sau, Thời Niệm Ca xuống xe, bảo tài xế về trước đi, sau đó cô xoay người đi về phía biệt thự.

Đến trước cổng lớn, bởi vì cổng lớn làm bằng nhiều thanh sắt không bịt kín, nên cô chỉ cần ngửa đầu lên có thể nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy được tầng hai, phía dưới hoàn toàn bị che khuất.

Tần Tư Đình ở phòng nào cô không hề hay biết.

Cô chỉ có thể quan sát từ góc độ đó một lúc, cô đứng trước cổng lớn, gió mùa đông rít gào, trời cũng đã tối, gần như hơn hai mươi phút, cô lạnh đến tê cóng chân tay, bên trong vẫn không có âm thanh gì, cô khịt khịt mũi, cầm di động, dùng ngón tay cứng đờ vì lạnh nhắn tin cho anh: [truyenhd. com Em về đến nhà rồi.]

Tần Tư Đình không trả lời.

Thời Niệm Ca vẫn tiếp tục đứng thêm một lúc, xác định bên trong không có chuyện gì xảy ra, cô mới xoay người, nhưng vì trời lạnh quá, nếu ngày mai cô ra ngoài chắc chắn phải khoác thêm áo lông.

Cho đến khi cô bắt được xe, Tần Tư Đình mới trả lời: [Ừm.]

Được rồi, vậy là cô có thể yên tâm về nhà rồi.

Thời Niệm Ca khịt khịt mũi, ngồi trêи xe, chiếc xe rẽ bóng đêm chạy về nhà.

Thật ra cô rất muốn nói rằng, Tần Tư Đình, em biết không thể gánh vác giúp anh điều gì, nhưng em thật sự có thể ở bên cạnh anh.

Trái tim Thời Niệm Ca treo ngược cành cây cả đêm, cô lo hôm sau Tần Tư Đình không đến phòng thí nghiệm, nhưng vẫn may, hôm sau cô chuẩn bị bữa sáng, thì anh đã đến rồi.

Thời Niệm Ca xuống xe, nhìn thấy bóng anh xa xa trước cửa phòng thí nghiệm, cô đứng ngắm nghía cả buổi, xác định tâm trạng của anh gần như không có gì thay đổi.

Cô cầm theo bữa sáng chạy lại hỏi anh: “Tối qua mấy giờ anh ngủ thế?”

Tần Tư Đình quay lại nhìn cô: “Sao lại chạy?”

Thời Niệm Ca lại hỏi tiếp: “Tối qua anh ngủ ngon không?”

Cô không cách nào hỏi rằng tối hôm qua nhà họ Tần có xảy ra chuyện gì không, chỉ có thể hỏi thế này thôi.

Tần Tư Đình nhìn cô một cái, tựa như hiểu ra gì đó, thản nhiên trả lời: “Ừm, ngủ ngon lắm.”

Thời Niệm Ca thả lỏng trái tim, nở nụ cười, ánh mắt híp lại, vô cùng vui vẻ, đưa hộp thức ăn cho anh.

Một cô gái rạng rỡ như ánh mặt trời, tính tình lại hòa đồng, chỉ cần những người từng tiếp xúc với về cơ bản đều yêu quý cô, cho dù từ nhỏ ba mẹ cô đã bận rộn với việc kinh doanh không có thời gian chăm sóc, cô lớn lên trong phòng thí nghiệm cùng ông ngoại, nhưng lại không hề hư hỏng, tính tình cũng chẳng quái gở cực đoan, thậm chí lại vô cùng nhạy cảm với mọi việc, cô có thể hiểu rõ từng người bên cạnh mình.

Cô và Tần Tư Đình gần như hai người đối lập, một người lạnh như băng cách ly triệt để với xã hội, một người lại vui vẻ hòa đồng, thế mà hai người này lại thành một cặp vừa lạ lẫm vừa vui vẻ.

Thời Niệm Ca chỉ hận không thể dán một tấm biển lên người Tần Tư Đình, ghi mấy chữ ‘người này là của Thời Niệm Ca’, khi hai người ở phòng thí nghiệm nếu có chị gái nào thừa cơ nhìn ngắm Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca sẽ tìm dịp đổi sang phòng thí nghiệm bên cạnh, tóm lại cô bộc lộ rất rõ ràng, anh ấy là của tôi.

Nhưng mấy ngày gần đây Tần Tư Đình không cho cô theo anh về nhà, nói trời càng lúc càng lạnh, bảo cô nên về nhà sớm một chút, không cần phải theo anh đến nhà họ Tần.

Thời Niệm Ca gần đây cũng không dám chọc ghẹo gì anh, nhưng cô vẫn đi theo anh, hoặc dứt khoát bắt xe chạy theo, sau đó Tần Tư Đình phát hiện, đành phải về cùng xe với cô.

Cô phát hiện có rất nhiều xe đang đậu bên ngoài nhà họ Tần, có rất nhiều mèo hoang nhỏ vì trời quá lạnh, chúng nó chui xuống bên cạnh máy sưởi của xe, thật sự rất nguy hiểm, nhưng đó là nơi duy nhất bọn nó có thể tìm được chút ấm áp.

Sau đó mỗi lần Thời Niệm Ca đến gần nhà họ Tần cô đều mang theo hạt và sữa ấm, sau đó cô cho hạt và sữa vào dĩa đã được chuẩn bị sẵn gần đó, hai ngày đầu chúng còn hơi sợ, từ những ngày sau mỗi lần thấy cô đến, bọn nó vội vàng chạy lại kêu réo cô liên tục cho đến khi cô đổ sữa ra, bọn chúng mới bắt đầu uống sữa ấm.

Cứ thế lâu lắm, khi Tần Tư Đình vào cổng rồi, cô vẫn ngồi lại nhìn ngắm những chú mèo nhỏ, chủ yếu là cô lo lắng chủ những chiếc xe này không để ý, đột nhiên nổ máy chạy thì biết làm sao.

Có lúc Thời Niệm Ca chạy sang bên nhà họ Tần từ sáng sớm, đến thăm mèo, buổi sáng Tần Tư Đình vừa bước ra cổng đã trông thấy một cô gái mặc áo lông dày quấn mình như cục bông, ngồi xổm bên cạnh mấy chiếc xe sờ đầu mấy con mèo nhỏ.

Còn có đôi khi cô đến gần nhà họ Tần, vừa cho mèo ăn vừa nghĩ không biết hiện giờ Tần Tư Đình đang làm gì.

Dù có chuyện gì xảy ra, khoảng cách giữa cô và anh hiện giờ không đến một trăm thước, em ở đây này, em sẽ ở bên cạnh anh, Tần Tư Đình.

Nhưng vì cứ tiếp tục như vậy, thời gian ngủ của Thời Niệm Ca bị rút ngắn lại, gần đây cô hơi tiều tụy, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tần Tư Đình, cô lại phấn chấn khấp khởi như hoa.

Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu lý do vì sao khi thích sâu sắc một người, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh anh, cách anh một khoảng sân, cho dù anh không biết, cô cũng cam lòng, cho dù mỗi ngày phải ngủ ít đi hai ba tiếng, cô vẫn thấy thỏa mãn.

Tần Tư Đình hỏi cô: “Buổi tối ngủ không ngon à?”

Thời Niệm Ca nháy mắt: “Ngủ rất ngon.”

Tần Tư Đình nhìn quầng thâm dưới mắt cô mỗi ngày một đậm lên, anh cứ chăm chú nhìn cô một lúc.

Kỳ nghỉ trôi qua hơn nửa thời gian rồi, chớp mắt một tháng đã qua.

Thời Niệm Ca tưởng trong kỳ nghỉ này anh sẽ không đến ở biệt thự Lệ Thủy, kết quả sáng ra anh nhìn thấy quầng thâm trêи mắt cô, buổi tối khi bắt xe, không đọc địa chỉ nhà họ Tần nữa, mà là địa chỉ biệt thự Lệ Thủy.

Thời Niệm Ca nhìn anh vô cùng kỳ lạ: “Anh không cần đưa em về, em tự về được mà.”

“Chúng ta cùng về.” Tần Tư Đình nói.

Thời Niệm Ca nhanh chóng hiểu ra ý của anh, cô trực tiếp ngồi nghiêm túc trêи ghế xe, không nói gì nữa, lướt mắt ra nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ, sau khi xác định Tần Tư Đình về biệt thự Lệ Thủy ở, cô dường như hưng phấn đến quên sạch mọi thứ.

Hôm đó sau khi hai người đến biệt thự Lệ Thủy, Thời Niệm Ca xuống xe rồi hỏi anh: “Anh dọn hành lý đến chưa?”

Tần Tư Đình nói: “Mấy ngày trước đã cho người đến chuẩn bị vài thứ rồi, những thứ khác không vội.”

Thời Niệm Ca hiện tại không thể dùng từ vui vẻ để hình dung nữa, cô đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày hai người họ cùng nhau ra ngoài cùng nhau về nhà, hơn nữa gần đây tuyết rơi dày, cô còn có thể thừa dịp ngày nghỉ cùng anh ra đắp người tuyết, đắp trước biệt thự của anh, sau đó bên ngoài biệt thự của cô cũng có một, hai người tuyết cùng nhìn nhau.

“Đói không?” Tần Tư Đình không lập tức đi vào biệt thự, chỉ nhìn cô đang cười mờ ám ngoài xe.

“Hả? Cũng hơi đói, muốn ăn gì không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?” Thời Niệm Ca hoàn hồn lại.

“Mỗi ngày dì giúp việc đều đến dọn dẹp, anh có dặn dì mua thức ăn tươi bỏ vào tủ lạnh, anh biết nấu vài món, em muốn ăn gì?” Tần Tư Đình nói, sau đó xoay người đi về phía biệt thự của anh.

Thời Niệm Ca đờ đẫn nhìn theo bóng lưng anh, một lúc sau mới hưng phấn chạy theo, hí hửng theo sau lưng anh, vừa như rất muốn xem bên trong biệt thự của anh rốt cuộc thế nào: “Em muốn ăn mì trộn.”

Tần Tư Đình ngừng lại, quay đầu nhìn cô một cái.

Thời Niệm Ca ngước đầu nhìn anh cười tít mắt: “Cả năm rồi, có mỗi lần em bệnh, anh mới nấu mì trộn cho em! Em thèm hơn một năm rồi! Em muốn ăn!”

Tần Tư Đình gật đầu: “Ừm.”