Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1554: Em là tiểu tình ca của anh (122)



Ngọt ngào thật

Ngọt ngào đến độ vầng sáng phủ một lớp dày lên người trước mặt tựa như một khối kim cương vỡ vụn ra thành những bụi li ti lấp lánh cả một khoảng không gian.

Thời Niệm Ca bị anh kéo lại, đồ uống trong tay hơi sánh ra, Tần Tư Đình dùng một tay đỡ lấy đồ uống của cô, tay kia giữ cô lại, cô lùi về sau theo bản năng, cô lùi anh tiến, cho đến khi dựa vào máy bán hàng tự động.

Ở đây là bể ngâm công cộng, lúc nào cũng có thể có người qua lại, đến đây mua nước uống, mặc dù hiện tại không có ai, nhưng vẫn có thể thỉnh thoảng xuất hiện người này người nọ.

Hơn nữa nơi này được phòng thí nghiệm bao hết rồi, mỗi người đi qua đều có thể là người quen.

Thời Niệm Ca dán chặt vào máy bán hàng tự động không dám nhúc nhích, bên cạnh có một chậu cây trang trí rất lớn, che đủ nửa người trêи của hai người họ, miễn cưỡng cản lại tầm mắt của người ở xa.

Tiếng nước chảy róc rách bên tai cô như có như không.

Trái tim Thời Niệm Ca đã đập loạn xạ gần như mất khống chế, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân lại gần cô đều giật nảy mình.

Tần Tư Đình ngẩng đầu lên cười cười: “Ngẩn người cái gì đấy?”

Thời Niệm Ca ngước mắt lên nhìn anh, đối diện với ánh mắt anh, cơ thể cô sắp nóng như dòng suối nước nóng kia rồi, cô khẽ nói: “Lần này là thật đúng không…”

Đầu mày Tần Tư Đình khẽ động vì câu nói của cô, khi cô còn đang ôm chặt bình nước không biết có lên chui thẳng vào máy bán hàng tự động không thì đột nhiên một cánh tay duỗi ra kéo cô vào lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô.

Cô ngoan ngoãn ở trong lòng anh ngước đầu lên, cả người đờ ra ngây ngốc.

Đột nhiên, sau bụi cây vang lên giọng nói của ông ngoại: “Tiểu Hà, sau khi kì nghỉ này kết thúc, phòng thí nghiệm phải bận rộn ít nhất thêm hai tháng nữa, phần lớn việc trong phòng thí nghiệm phải nhờ cậu để ý, công việc nhiều, nếu như có gì đó không ổn, cậu nói với Tiểu Chu nhé, hai người bàn bạc với nhau, tốt nhất đừng để mẫu thuẫn do phân công công việc không đồng đều làm cho mất vui, nói với tôi cũng được, chỉ là việc hơi nhiều nên tôi không có thời gian để quan tâm quá nhiều thứ.”

“Thầy à thầy khách sáo rồi, con và Tiểu Chu ở bên cạnh thầy nhiều năm rồi, nếu không phải nhờ có thầy, bọn con đã đổi nghề từ hai mươi năm trước rồi, hiện tại thói đời, điều kiện học tập quá kém, thậm chí còn có không ít nguy hiểm, tụi con hoàn thành được giấc mơ y học cũng vì có người chỉ dạy, việc này bọn con lo được, thầy cứ yên tâm.”

“Ừm, ngày trước tôi nghĩ Niệm Niệm cũng muốn đi theo con đường của các cậu, nhưng bây giờ con bé đậu trường y, tôi vẫn hi vọng nó đi theo con đường y học chính quy này, thỉnh thoảng đến phòng thí nghiệm giúp chút việc là được, tiếp xúc nhiều với dược liệu cho quen, ngoài ra, tôi không hi vọng con bé sẽ ở đây mãi, cho nên, sau này phòng thí nghiệm, sớm muộn gì cũng phải nhờ các cậu giúp đỡ.”

“Xem ra Niệm Niệm muốn học y, con đường này gian nan vất vả giữa đường nhiều chuyện xảy ra, chỉ cần em ấy vui là được, đừng bắt em ấy chọn lựa.”

“Hừ, tôi thấy con bé này ấy à, lúc đầy mơ học y, nhưng ai biết được nó sẽ kiên trì được mấy năm, học y quá mệt mỏi, sau này toàn bộ thời gian phải gắn bó với bệnh viện, con đường tương lai của con bé, người làm ông ngoại như tôi không thể đoán trước được…”

Nghe thấy ông ngoại đang nói chuyện phiếm bên kia bụi cây, Thời Niệm Ca khẩn trương hẳn lên, vì vừa chìm đắm trong nụ hôn, bây giờ khuôn mặt cô đã đỏ lựng lên.

Hơn nữa cô còn nghe thấy tiếng bước chân của họ mỗi lúc một gần hơn, giống như đi qua hàng cây kia sẽ đến phía bên này vậy.

Cô vội vàng giơ tay đẩy ra, kết quả bị Tần Tư Đình bắt được kéo xuống dưới, ấn cô trở lại máy bán hàng tự động.

Sau lưng Thời Niệm Ca là máy bán hàng tự động mát lạnh phía trước là Tần Tư Đình nóng bỏng rẫy, hơn nữa ông ngoại đang ở gần, lúc nào cũng có thể bước lại đây, cảm giác giữa băng và lửa này khiến đầu óc cô choáng ngợp, cuối cùng bàn tay siết chặt bình nước theo bản năng, chỉ sợ phát ra tiếng động.

Ông ngoại và Tiểu Hà đứng bên kia nói chuyện, bên cạnh suối nước nóng có người gọi họ, ông ngoại cười rồi vẫy tay với bên kia: “Được rồi, chúng ta đi đến kia đi, vừa rồi không phải cậu nói muốn mua mấy bình nước à? Ở đây có nhiều máy bán hàng tự động, cái máy gần đây đề bảng bị hỏng, hình như là cậu nói bên kia có phải không?”

Nghe thấy câu này của ông ngoại, Thời Niệm Ca càng khẩn trương hơn.

Tiều Hà quay lại, định nói phía trước cũng có, kết quả cúi đầu nhìn thấy hai người đang đứng sau bụi cây, vì bụi cây rất lớn, chỉ có thể nhìn thấy từ phần eo trở xuống, nhưng có thể nhận ra đó là Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình, bình thường mấy người trong phòng thí nghiệm hay nói chuyện phiếm, đồn rằng hai đứa nhỏ này có chuyện gì đó, xem ra là có thật rồi, và lão Dương vẫn chưa biết.

Nhìn thấy cảnh này, không cần nghĩ cũng biết hai đứa nhỏ đang đứng đó làm gì, Tiểu Hả vội vàng xoay người lại nói: “À phải rồi, vừa định mua nước, con nhớ bên này có một máy, nhưng bảng hướng dẫn bảo máy phía này bị hỏng, chúng ta qua bên kia đi.”

Vừa nói Tiểu Hà vừa dìu thầy mình đi, giáo sư Dương không hỏi thêm gì cả, vừa trò chuyện vừa đi về hướng khác.

Vài phút sau, Thời Niệm Ca đỏ mặt ngồi vào suối nước nóng, di động vẫn không có tín hiệu, bị cô đặt bên cạnh, nhưng đột nhiên nghe thấy nó rung một cái, cô vội vàng cầm lên xem, là tin nhắn của Tiểu Hà.

“Em chú ý một chút, vừa rồi xém bị ông ngoại nhìn thấy đấy.”

Khuôn mặt Thời Niệm Ca càng đỏ hơn nữa.

Tần Tư Đình mua giúp cô một bình nước trái cây khác, đặt bên cạnh, nhìn thấy cô ngồi trong suối nước nóng mặt đỏ hây hây, anh ngồi xuống hỏi: “Sao thế?”