Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1555: Em là tiểu tình ca của anh (123)



Thời Niệm Ca chìa thẳng di động sang cho anh nhìn.

Tần Tư Đình liếc nhìn những chữ trêи màn hình, sau đó đặt nước uống vào tay cô, ngồi xuống suối nước nóng: “Phòng thí nghiệm ai cũng có mắt thần, chỉ có ông ngoại em là không biết, em cứ tiếp tục gạt thầy ấy, không cắn rứt lương tâm à?”

Thời Niệm Ca: “Em có cố tình giấu giếm đâu, nhưng mà từ nhỏ đến lớn ông ngoại đều chăm sóc em, nếu như để ông biết em với anh quen nhau, ông cũng không nổi giận đâu, nhưng chắc chắn đòi hỏi với anh sẽ nghiêm khắc hơn, bình thường ông làm việc đã đủ nghiêm khắc rồi, nếu biết sau này anh có thể trở thành cháu rể, nhất định sẽ càng khó khăn hơn, nên em mới không muốn để ông ngày nào cũng chăm chăm quan sát anh, như vậy chúng ta sẽ mất tự do.”

Tần Tư Đình thở dài khẽ cười với cô: “Cho dù thầy biết, nhiều nhất cũng chỉ la rầy một câu thôi.”

“La gì mà la?”

“Nuôi lớn rồi rốt cuộc chỉ biết tới người ngoài.”

“Anh nói ai đấy? Anh là người ngoài à?” Thời Niệm Ca không vui bỏ điện thoại xuống, bàn tay thò xuống nước véo véo thắt lưng anh.

Tần Tư Đình không né, bàn tay đang làm bậy của cô chớp mắt bị anh giữ lại, ánh mắt sâu hoắm nhìn cô: “Ngoan ngoãn một chút, đừng đụng lung tung.”

“Em có đụng gì …”

Nói như vậy, nhưng tay cô vẫn bị anh đè lên thắt lưng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ối lên vội vàng rụt tay lại, cảm thấy lòng bàn tay như bị thắt lưng anh thiêu rụi, những tiếp xúc da thịt mềm mại dưới nước, trước đây cô không hề cảm thấy gì cả, đàn ông ngâm suối nước nóng không cần mặc áo cũng là bình thường.

Nhưng vừa rồi bị anh hôn, hai người còn mập mờ ngồi trong suối nước nóng, dù sao thì cô cũng cảm thấy có gì đó thân mật hơn xưa.

Bể nước này của cô tách biệt với xung quanh, không có ai đến làm phiền, hơn nữa vừa rồi sau khi phát hiện ra hai người họ, nhất định Tiểu Hà sẽ không để ai lại đây mua nước, căn bản sẽ đi vòng hướng khác.

Bọn họ thật đúng là… hiểu chuyện.

Ngâm nước nóng lâu sẽ mệt, buổi chiều Thời Niệm Ca nằm trêи ghế bố cạnh suối nghỉ ngơi, đắp một chiếc khăn tắm trêи người, không ai đến quấy rầy, chỉ có ông ngoại tìm Tần Tư Đình, sau khi đắp khăn cho cô anh rời đi.

Cô ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng di động rung, cô mở mắt ra xem thấy đó là di động của Tần Tư Đình, anh không mang theo.

Thời Niệm Ca hiếu kì ngó nghiêng, trêи màn hình là một dãy số mã vùng nước ngoài, được lưu tên – Lệ Nam Hành.

Lệ?

Cái họ này vừa đọc đã cảm thấy không hề gần gũi, Thời Niệm Ca sau khi nhìn một chút cô vẫn không nhận điện thoại thay Tần Tư Đình, tiếp tục dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Di động cứ rung liên tục một lúc thì ngừng lại, sau đó một chốc, lại tiếp tục rung lên.

Mặt mũi cô nhăn tít lại, thò tay cầm di động, có lẽ người này có việc gấp lắm.

Bây giờ Tần Tư Đình bị ông ngoại kéo đi mất, không biết khi nào mới quay lại, cô nhận cuộc gọi này cũng được, chỉ cần nói là bạn học hoặc bạn bè gì đó chắc cũng không sao.

Cô nhìn cái tên nhấp nháy trêи màn hình, nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Alo, xin chào.”

Lệ Nam Hành ở đầu bên kia nghe thấy một giọng nữ nhận điện thoại, ngón tay đang cầm điếu thuốc run lên, thiếu chút nữa rơi cả tàn thuốc lên tay, sau vài giây bất ngờ, mới nói: “Con gái à?”

Thời Niệm Ca: “…à, ngại quá, Tần Tư Đình không cầm theo di động, tôi không định tùy tiện nhận điện thoại, nhưng mà thấy anh gọi hai lần, chắc có việc gì gấp, anh ấy có lẽ một lúc nữa mới quay lại được, anh có việc gì gấp không?”

Lệ Nam Hành: “Không gấp, chỉ có điều Tần Tư Đình lại có thể để điện thoại ở chỗ cô em, chắc chắn quan hệ không bình thường?”

Thời Niệm Ca bị hỏi thẳng như vậy, hơi ngượng ngùng, có rất ít phụ nữ ở bên cạnh Tần Tư Đình, cô biết chắc là như vậy, nhưng khi nghe thấy bạn bè anh hỏi, cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Vậy là từ trước đến giờ chưa có cô gái nào giúp anh nhận điện thoại đúng không?

Cô nói lảng sang chuyện khác: “Tôi sợ anh có việc gì gấp, cho nên mới nhận điện thoại, nếu như có gì mạo phạm thì tôi xin lỗi, anh nói không gấp, vậy đợi anh ấy quay lại, anh ấy sẽ gọi lại cho anh nhé?”

“Tôi nói, việc này cũng không gấp lắm, đợi một chút cũng chẳng sao, nhưng cô em đấy, bao nhiêu tuổi rồi? Bắt đầu dụ dỗ tên này từ khi nào? Mẹ nó, có bạn gái cũng chẳng báo cho các anh một tiếng, cái tên Tần Tư Đình này khá thật, dám giấu giấu giếm giếm vui một mình?”

Thời Niệm Ca: “…”

Thông qua điện thoại cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của ông anh họ Lệ này, nói thể nào cũng được, Tần Tư Đình nhà cô tốt như vậy, sao không có bạn gái được?

Cô không nói gì cả, chỉ quay đầu nhìn xung quanh một lúc, không thấy bóng dáng Tần Tư Đình đâu, cô nói: “Lát nữa tôi bảo anh ấy gọi lại cho anh nhé?”

“Khoan, cô em đừng cúp máy, hỏi cô em mấy câu thôi mà, hai người bắt đầu từ bao giờ thế?”

Thời Niệm Ca giả điếc, trực tiếp cúp máy.

Sau đó cô cầm di động thêm một lúc, xác định bên kia không gọi lại nữa, mới đặt di động xuống, tiếp tục nằm xuống ghế định ngủ tiếp.

Nhưng khi nhắm mắt lại, bên tai vẫn văng vẳng câu nói của Lệ Nam Hành: Tần Tư Đình lại có thể để điện thoại chỗ cô em, chắc chắn quan hệ không bình thường.

Cô rất đặc biệt sao?

Nên anh tin tưởng cô như vậy.

Di động cũng không cầm theo.

Cuối cùng cô không tài nào ngủ được, chạy đến suối nước nóng bên cạnh ngâm mình một lúc.

Một lúc sau cô quay đầu lại trông thấy Tần Tư Đình đã trở về, Thời Niệm Ca huơ tay loạn xạ với anh: “Em dậy rồi, em ở đây này.”

Ban đầu Tần Tư Đình tìm cô trêи ghế trước, sau khi nghe thấy giọng nói của cô ánh mắt anh cũng đã dời sang suối nước nóng.

“Vừa rồi bạn anh gọi đến, tên Lệ cái gì mà Nam ấy, bạn anh à, gọi điện cho anh, em thấy gọi tận hai lần, nên mới nhận, anh ấy nói không gấp lắm, anh gọi lại cho anh ấy đi.” Thời NIệm Ca vẫn ngồi trong suối, gác cằm lên thành hồ, nháy mắt với anh: “Em vừa nhận điện thoại của anh, có sao không?”

“Không sao.” Tần Tư Đình ngồi trêи ghế lúc nãy cô ngủ, cầm di động lên xem.

Sau khi kết nối cuộc gọi, không biết bên kia nói gì, anh chỉ ậm ừ vài tiếng, sau đó liền cúp điện thoại, tiếp theo hình như anh đọc tin nhắn.

Cô hiếu kỳ, chui ra khỏi suối, sát lại gần bên anh cúi đầu xem.

Thời Niệm Ca mang theo một cơ thể ướt át sà lại gần anh, Tần Tư Đình một tay cầm di động, tay kia cầm khăn lông đặt lên đầu cô, cô vẫn chưa nhìn rõ nội dung tin nhắn, nhanh chóng thò đầu ra khỏi khăn, tiếp tục ghé sát lại phía anh, muốn nhìn xem người gửi tin nhắn cho anh là ai.