Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1556: Em là tiểu tình ca của anh (124)



Cô nhìn màn hình di động của anh, là tin nhắn Lệ Nam Hành gửi đến, không có nội dung gì cả, chỉ là một địa chỉ và định vị.

Khoảnh khắc cô vừa nhìn thấy, một tin nhắn khác lại được gửi đến: “Cô bé vừa rồi nhận điện thoại là phụ nữ của cậu à? Mẹ nó, cậu cũng có phụ nữ ư?”

Tần Tư Đình bật cười, một tay đánh chữ, sau đó đặt di động xuống, đảo mắt sang liền trông thấy đôi mắt tròn xoe đầy hiếu kỳ của Thời Niệm Ca.

Người phụ nữ của anh, từ này hơi kϊƈɦ thích nhỉ.

Có thể nói chuyện với Tần Tư Đình kiểu này, xem ra không phải người bình thường, có lẽ là bạn thân của anh, trước đây cô luôn cho rằng Tần Tư Đình không thể nào có bạn, nhưng xem ra, chỉ là anh không kết giao với những người trong trường, hóa ra anh cũng có những người anh em tốt.

Anh khoác khăn lông giúp cô, sau đó lại xoa xoa lên mái tóc vẫn còn ướt của cô: “Một người bạn vừa ở Mỹ về, hai năm không gặp, hẹn anh ăn một bữa, muốn đi không?”

Thời Niệm Ca đẩy tay anh ra, hai tay cào loạn xạ trêи mái tóc hơi rối của cô, sau đó lại thổi thổi phần tóc rơi xuống trán: “Người vừa gọi cho anh à? Chỉ có hai người các anh thôi sao?”

“Ừm.” Tần Tư Đình cầm di động lên xem: “Bạn bè nhiều năm rồi, có hai người, vì lý do gia đình, nên thường ở Mỹ, lần này một người quay lại, người còn lại gần đây bận bịu, không có thời gian để trở về, nên chỉ có hai người bọn anh thôi.”

“Muốn đi.” Thời Niệm Ca trả lời dứt khoát.

Có thể gặp bạn thân của anh, cảm thấy giống như càng lúc càng tiến sâu hơn vào thế giới của anh, nếu anh đã chủ động mở lời, đương nhiên cô sẽ đi.

Tần Tư Đình khẽ cười, nhìn cô.

Thời Niệm Ca đẩy đẩy vai anh, ra hiệu anh nhích sang bên kia một chút, chừa chỗ cho cô ngồi với, cho đến khi anh hiểu ra nhích sang bên kia, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh, hai người ngồi trêи một chiếc ghế, cô gần như dán lên người anh, sau đó ngó nghiêng dường như không có ai tiến lại chỗ này, mới tủm tỉm quay đầu, giơ tay lên, miệng cô cong cong, nhéo anh một cái.

Tần Tư Đinh nheo mắt lại, cúi xuống nhìn cô: “Sao thế?”

Cô thì thầm vào tai anh: “Vừa rồi bạn anh hỏi anh cũng có phụ nữ à, tin anh nhắn lại em thấy cả rồi.”

“…”

“Hóa ra Tần Tư Đình anh là người như vậy.”

“…”

Vừa rồi, nội dung anh nhắn lại là: [Tôi đẹp trai như vậy, không nên có phụ nữ à?]

Bình thường anh điềm đạm lịch sự, nhưng đối với bạn bè anh sẽ không giữ kẽ.

Hóa ra Tần Tư Đình không phải người lạnh lùng nhàm chán, phải xem người trước mặt anh là ai, nếu người trước mặt là Lệ Nam Hành, anh em họ sẽ người này muốn trèo lên đầu người kia.



Tuy rằng Thời Niệm Ca rất hăng hái chuyện gặp bạn anh, nhưng thật sự cô vẫn hơi lo lắng khi gặp Lệ Nam Hành kia.

Gặp bạn của Tần Tư Đình, cảm giác giống như gặp cha mẹ của bạn trai, hơn nữa còn là người vô cùng thân thiết với anh, đồng thời cũng là một người cứng ngắc ngay thẳng, nói chuyện lại chẳng khách sáo, cô cảm thấy bản thân nhất định phải kiềm chế không được dùng khả năng ăn nói thiên phú của mình, bằng không bữa cơm này sẽ bắt chẹt đối phương, vậy thì không ổn lắm.

Ngẫm nghĩ một lúc cô càng không biết trong bữa cơm đó mình nên nói gì và không nên nói gì, cô kéo tay áo Tần Tư Đình: “Lúc gặp Lệ Nam Hành, em có phải chủ động giới thiệu không?”

Tần Tư Đình nhíu mày: “Em nghĩ mình vừa lên mẫu giáo à hay là vừa mới vào học?”

Anh đang ám chỉ lần giới thiệu ngắn gọn của cô khi vào lớp mười hai ư? Lúc ấy anh có nghe cô giới thiệu à?

“Vậy lỡ như bạn anh hỏi em là ai thì sao?”

“Bạn gái.”

“Cứ nói huỵch toẹt ra thế à?”

Tần Tư Đình nhìn cô một cái, anh có thể hiểu hiện giờ cô đang rối lên: “Không phải cậu ấy biết rồi à? Cũng chẳng phải ông ngoại em, giấu làm gì?”

Sao cô cứ cảm thấy, dường như anh đang bất mãn chuyện cô giấu ông ngoại nhỉ, chỉ có điều cô không hề cố ý che giấu, nếu như một ngày nào đó ông ngoại biết, cô sẽ không trốn tránh, lúc đối mặt thì sẽ đối mặt, nhưng bây giờ cô không muốn ông ngoại như giám sát viên tối ngày quan sát Tần Tư Đình mà…

“Nói điện thoại không giống gặp trực tiếp, bạn bè anh tính cách nhất định là khó đối phó rồi, em sợ lúc đó anh ấy cứ chăm chăm vào việc anh có bạn gái, quầy rầy hai đứa mình.” Thời Niệm Ca nói một câu vẩn vơ, sau đó bỏ lại cho anh một vẻ mặt thấu tình đạt lý.

Tần Tư Đình nhìn ra ý tứ của cô là “Anh có bạn gái nhưng người ta vẫn còn là một chú cún độc thân, nên anh phải cẩn thận đừng ngược chú cún ấy quá”, sau đó nở nụ cười.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Thời Niệm Ca cảm thấy mình lo nghĩ hơi nhiều rồi.

Anh hiểu bạn mình, còn giống như cô không cần phải quá khách sáo với họ.

“Vậy em còn muốn đi không?”

“Đi chứ.”

“Muốn đi anh dẫn em đi, không cần lo nghĩ nhiều như vậy.”



Họ hẹn gặp Lệ Nam Hành ngay tại khách sạn anh ấy đang ở, hôm qua Lệ Nam Hành đã nhắn địa chỉ cho anh.

Lệ Nam Hành có rất nhiều việc ở bên Mỹ, bình thường không có thời gian rảnh để về nước, lần này chắc chắn có chuyện nên anh mới về, trực tiếp đến khách sạn trung tâm Hải Thành, là nơi giao thông thuận tiện nhất, ở vài ngày, nhưng vì có nhiều việc, không cách nào đi quá xa nơi ở, cho nên dứt khoát đặt bàn ngay tại khách sạn.

Trước khi đi, Tần Tư Đình nói sơ qua mối quan hệ giữa anh với Lệ Nam Hành và Mặc Cảnh Thâm, hóa ra ba gia đình thường xuyên di chuyển giữa Hải Thành và Mỹ, thuở nhỏ họ thường xuyên gặp nhau, lúc còn nhỏ họ không hề hòa thuận, tuổi tác ba người tương đương, Tần Tư Đình lớn nhất, nhưng cũng chỉ lớn hơn họ một tuổi, còn Lệ Nam Hành nhỏ hơn Mặc Cảnh Thâm vài tháng, cho nên trước đây Tần Tư Đình và Mặc Cảnh Thâm luôn xem Lệ Nam Hành là đứa em nhỏ, nhưng Lệ Nam Hành không phục, lúc nào cũng ra vẻ lão đại, Tần Tư Đình và Mặc Cảnh Thâm lười chấp nhất, Lệ Nam Hành ở căn cứ bên Mỹ cũng là lão đại từ lâu, con người này trước sau đức hạnh, tính tình dễ chịu, không giống như lúc nhỏ, trước đây anh ấy không coi ai ra gì, bản tính phóng túng đã được gọt dũa rất nhiều, nhưng thật sự rất ngạo mạn và lạnh lùng, không ai lọt vào mắt anh ấy được.

Nhưng Lệ Nam Hành bình thường đứng đắn nghiêm túc không phải ai cũng chịu được, khi ở trước mặt anh em thân thiết thì bộ dạng đứng đắn vứt đi đâu mất, Tần Tư Đình không quan tâm, muốn dẫn ai theo thì dẫn người đó, căn bản không cần nói trước với anh ấy.

Tuy rằng chỉ là bạn bè ăn bữa cơm, dẫu sao cũng đã hai năm không gặp, đến nơi được hẹn, từ xa nhìn lại, thiếu niên mười mấy tuổi bước những bước chân thành thục về phía họ, dáng vẻ thay đổi rất nhiều.