Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1557: Em là tiểu tình ca của anh (125)



Thân hình Lệ Nam Hành vạm vỡ hơn trước đây rất nhiều, từ một thiếu niên nghịch ngợm hay gây chuyện, bây giờ đã ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Sắp đến giờ hẹn, Lệ Nam Hành ngồi đó tùy ý nghịch di động, sau đó lại ném di động lên bàn, một tay đặt lên bàn, ngón tay bâng quơ gõ gõ, nhìn qua là biết anh đang sốt ruột vì chờ đợi.

Bên dưới khách sạn có một nhà hàng rất lớn, bây giờ không phải là giờ cơm, khách trong nhà hàng cũng không nhiều lắm, chỉ có vài bàn thưa thớt người, những bàn còn lại trống không.

Bên trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.

Tần Tư Đình đúng giờ dẫn theo Thời Niệm Ca đến, anh đứng trước cửa nhìn cậu bạn thân một lúc, sau đó đẩy cửa vào, Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng động chỉ nhìn lướt qua bên này một cái, bắt đầu kêu phục vụ lại để gọi món.

Ánh mắt đồng thời nhìn về bên này, quả nhiên Tần Tư Đình dẫn theo một cô gái nhỏ.

Hiện tại đang là mùa đông ở Hải Thành, cô gái đi bên cạnh mặc áo lông màu trắng, tóc dài đen bóng nằm trong lớp nón lông màu trắng, thấp hơn Tần Tư Đình một cái đầu, áng chừng một mét sáu lăm, dáng vẻ thanh tú đáng yêu, đôi mắt tròn xoe lanh lợi, nụ cười rạng rỡ tựa như mang theo nét nhã nhặn trời sinh, làn da trắng nõn, cô gái nhỏ cứ như vậy đi theo sau Tần Tư Đình cùng bước vào.

Thoạt nhìn là một cô bé vui vẻ đầy năng lượng.

Có lẽ vì lúc này trong nhà hàng không có nhiều người, một đôi nam nữ thần thái hơn người bước vào, lại ngồi cùng bàn với một người đàn ông hấp dẫn bất kham, ba người cứ thể thu hút sự chú ý của người xung quanh, lại khiến những người đang dùng bữa trong nhà hàng không kiềm lòng được liên tục nhìn về phía mình, đặc biệt là cô gái đang đứng gần bàn ăn, xinh đẹp vô ngần, nụ cười động lòng người.

Thời Niệm Ca thản nhiên nở nụ cười với Lệ Nam Hành, dùng đôi mắt to tròn quan sát anh ta, có lẽ sau khi biết anh ta là người thế nào, cô không còn ngượng ngùng nữa, thoải mái đi bên cạnh Tần Tư Đình: “Chào anh, em là Thời Niệm Ca, bạn gái của Tần Tư Đình.”

Lê Nam Hành nhướng mày lên, dường như rất hài lòng với cô bạn gái nhỏ này của Tần Tư Đình, hơn nữa còn cảm thấy Thời Niệm Ca hơi quen quen.

“Họ Thời à.” Lệ Nam Hành không đứng lên, cũng không động đậy chút nào, chỉ ngồi đó nhìn cô một cái: “Nhà họ Thời ở Hải Thành… có phải nhà họ Thời mà tôi biết không?”

Anh ở Mỹ quanh năm, cũng biết đến nhà họ Thời ư?

Thời Niệm Ca vô cùng ngạc nhiên.

“Nhà họ Thời có tập đoàn Thời Đạt?”

“Wow, sao anh biết hay vậy?” Thời Niệm Ca càng ngạc nhiên hơn.

“Ngồi xuống trước đã.” Tần Tư Đình không đợi Lệ Nam Hành đứng dậy, trực tiếp nói Thời Niệm Ca ngồi xuống.

Sau khi hai người ngồi xuống, phục vụ đem thực đơn đến.

Lệ Nam Hành đưa thực đơn cho hai người họ, Tần Tư Đình ra hiệu cho cô, sau đó đặt thực đơn vào tay cô.

Thời Niệm Ca không khách sáo nữa, cúi đầu vừa chọn món vừa nói: “Công ty của nhà em là công ty nhỏ thôi, chỉ có chút tên tuổi ở Hải Thành, không ngờ ở nước ngoài cũng có người biết.”

Sau đó cô chọn hai món đơn giản, rồi đẩy thực đơn sang cho Tần Tư Đình, để anh chọn tiếp.

Lệ Nam Hành ngồi bên kia, nhìn cô một cái: “Tập đoàn Thời Đạt có công ty con ở Mỹ, năm nay có dịp hợp tác cùng nhà họ Lệ, tôi từng nghe người trong nhà nhắc tới, cũng chỉ là ấn tượng thoáng qua thôi, nhưng nhớ rõ trụ sở chính của tập đoàn Thời Đạt ở Hải Thành.”

“Hóa ra cũng có duyên với nhau.”

“Ừm, thật là có duyên.” Lệ Nam Hành nói một câu đầy ý tứ, sau đó đột nhiên như cười như không liếc Tần Tư Đình một cái, vẻ mặt biến hóa khôn lường.

Thời NIệm Ca cảm thấy bạn thân của Tần Tư Đình cũng không phải người xa lạ gì, lại còn có đề tài chung để nói chuyện, như vậy không quá gượng gạo, cô cảm thấy rất vui, bản thân cũng chẳng lạc lõng chút nào.

Tần Tư Đình vẫn đang xem thực đơn, mặc kệ tâm tư trêu đùa của Lệ Nam Hành, anh biết thừa cô bé bên cạnh mình có bao nhiêu lanh lợi, căn bản không cần lo lắng cô bị Lệ Nam Hành gài vào tròng.

Sau đó hai người tán gẫu, phần lớn là chuyện trong căn cứ ở Mỹ, chuyện anh gặp Mặc Cảnh Thâm và một chút chuyện về nhà họ Mặc ở Mỹ, sau đó chủ đề câu chuyện phần lớn xoay quanh ba anh em bọn họ, bây giờ mỗi người mỗi lĩnh vực khác nhau, tóm lại, Lệ Nam Hành là một người không câu nệ tiểu tiết, một người đứng đắn nhưng lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần, nhưng ở trước mặt Tần Tư Đình lại là một một Lệ Nam Hành mặt dày, rõ ràng bằng tuổi với Lệ Nam Hành, nhưng hiện thời cô đang dùng ánh mắt của chị dâu để nhìn anh ta.

Sau đó thức ăn được đem lên, Thời Niệm Ca vừa im lặng ăn vừa nghe hai người họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng vì những câu đùa cợt của Lệ Nam Hành mà cô bật cười, cảm thấy bàn tay bị người bên cạnh nắm lấy bóp một cái.

Thời Niệm Ca đang cười toe toét phải lập tức nghiêm túc lại, nhưng phải nhịn đến co rút cơ mặt.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Tần Tư Đình nắm tay cô, gắp món sườn cô thích ăn vào chén của cô: “Ăn món của em đi, đừng có nhìn chằm chằm người khác như vậy.”

“…”

Ghen à?

Cô và anh ngồi đối diện Lệ Nam Hành, vì không muốn ăn hϊế͙p͙ con cún độc thân kia nên cô mới kiềm chế với Tần Tư Đình đang ngồi bên cạnh, cô chỉ hơi hơi nhìn Lệ Nam Hành trước mặt thôi mà, còn chăm chú nghe hai người họ nói chuyện phiếm, nên vô tình nhìn hơi nhiều lên một chút.

Không ngờ anh lại nổi máu ghen tuông.

Thời Niệm Ca gắp sườn rồi cố tình nói rất nhỏ: “Thảo nào là anh em tốt, đẹp trai như nhau, không thể kìm nén ngắm nghía thêm vài lần.”

Giây tiếp theo, tay cô nhói lên một cái, người đàn ông siết chặt tay cô, lực hơi mạnh làm bàn tay đỏ lên.

Lần này cô không nhịn nữa, đau đến ré lên một tiếng, nhanh chóng rút tay ra.

Tần Tư Đình cũng thuận thế buông tay cô ra.

Thời Niệm Ca nghiêng đầu trừng mắt với anh: “Anh dẫn em đến, không cho em nhìn người à, không nói đạo lý gì cả.”

“Nhìn thì nhìn thôi, vừa cười vừa nhìn là thế nào?” chất giọng của Tần Tư Đình êm êm, lại gắp cá hấp cho cô, tiện tay giúp cô gắp hạt tiêu ra khỏi miếng cá.

Hành động của hai người lọt vào mắt Lệ Nam Hành, Lệ Nam Hành trăm cay nghìn đắng quay về Hải Thành, lại bị ném thức ăn chó. Nếu giả vờ không thấy, lúc này ăn cũng chẳng nổi, dứt khoát đứng dậy ra ngoài hút thuốc.

Tuy nói là vậy, người bị ngược đã bỏ đi, Tần Tư Đình gắp cho cô một miếng cá hấp tiêu khác, chặn lại ánh mắt chăm chú nhìn Lệ Nam Hành của cô, Thời Niệm Ca bắt đầu nghi ngờ tình cảm anh em giữa hai người họ.

Ôi, trời ơi, chỉ một cái chạm nhẹ thôi cô sợ sẽ phá hủy tình bạn giữa hai người họ mất.



(trong phiên ngoại trước, Lệ Nam Hành hơn Phong Lăng bảy tuổi, mười ba tuổi Phong Lăng gặp Lệ Nam Hành tại cô nhi viện, lúc này anh hai mươi tuổi, cho nên tại khoảnh khắc này, Lệ lão đại vẫn chưa đến cô nhi viện gặp cô bé Phong Lăng đâu.)