Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1558: Em là tiểu tình ca của anh (126)



Sau khi Lệ Nam Hành hút hết một điếu thuốc, ngồi xuống bắt đầu tra khảo.

“Tôi hỏi này, cô gọi là gì nhỉ, Thời Niệm Ca đúng không?”

“Hả, à phải.”

“Cô bị não úng thủy hay đầu kẹp vào cửa? Nhìn trúng tên Tần Tư Đình này?” Lệ Nam Hành hỏi tiếp: “Cái tên này thuộc loại tính tình khó ưa, gần như đoạn tuyệt với nữ sinh, cô làm kiểu gì mà dụ dỗ được cậu ta thế?”

Đối với câu hỏi này, không khí chợt yên tĩnh.

Đúng vậy, Tần Tư Đình tuyệt đối lạnh nhạt với người lạ, giống như một tảng băng vậy, vô cùng cứng rắn, hơn nữa tính cách của anh, rất khó để lại gần.

Không cần Lệ Nam Hành hỏi, thật ra Thời Niệm Ca nhớ lại cũng cảm thấy… đây thật sự là một chuyện vô cùng khó.

Cuối cùng cô dùng cách nào nhỉ?

Cô cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy dường như mình chưa từng rời mắt khỏi anh, dần dần về sau, không biết thế nào, cứ thế mà tiến vào thế giới của Tần Tư Đình thôi.

Cho đến người người đàn ông vây lấy cô ở trong thế giới ấy, cô vẫn chưa phát hiện ra, không thể chắc chắn, rốt cuộc hai người họ có ở bên nhau không.

“Thích cô ấy, cứ tự nhiên ở bên nhau thôi, cái gì mà dụ với dỗ?” Tần Tư Đình thản nhiên trả lời.

Cặp chân mày Lệ Nam Hành nhướng lên cao chót vót: “Xằng bậy, cậu nói nghe hay thật.”

Thời Niệm Ca hiện tại đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Tư Đình, nghe thấy anh cứ bình thản nói ra câu “Thích cô ấy, cứ tự nhiên ở bên nhau thôi.”

Lệ Nam Hành cười cười: “Có được tính là cậu ở trước mặt tôi tỏ tình bé Thời không?”

“Bé cái gì mà bé, tôi với cậu cùng tuổi đấy.” Thời Niệm Ca âm thầm lầm bầm một câu.

Lệ Nam Hành cười gian, hóa ra cô gái này rât lém lỉnh, rất biết phản kháng, nhưng vẫn không biết đã dùng cách nào trói Tần Tư Đình lại.

“Tôi phục rồi, cô lợi hại lắm, cả một tảng băng như cậu ta cũng bị cô thu phục.” Lệ Nam Hành gõ gõ ngón tay: “Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào? Tần Tư Đình này kín miệng thật đấy, vậy mà không nói với các anh một tiếng.”

Tiếp theo Lệ Nam Hành lại lải nhải có biết bao nhiêu cô gái để ý Tần Tư Đình, kết quả đều bị kiểu im lìm của cậu ta dọa cho chạy sạch đến tất tần tật chuyện cũ ngày xưa, hơn nữa tính cách của Tần Tư Đình và Mặc Cảnh Thâm như nhau, đều là đặc điểm các cô gái yêu thích, hết lần này đến lần khác hai người họ đứng cạnh nhau cứ như là cực nam và cực bắc, chẳng thèm nhìn mấy cô đó lấy một lần.

Ví dụ như hai năm trước Tần Tư Đình đến Mỹ vào kỳ nghỉ hè, Lệ Nam Hành có một cô em gái họ là Lệ Cẩm Sắt, khi ấy định bụng giới thiệu cho anh, Tần Tư Đình chỉ nhìn em gái Lệ Nam Hành, yên lặng không ói gì cả, mặc cho Lệ Cẩm Sắt chủ động thế nào đi chăng nữa cũng không được, ngay cả nước của Lệ Cẩm Sắt đưa cho cũng không thèm uống, cuối cùng không theo đuổi được, Lệ Cẩm Sắt bỏ cuộc, vừa trách vừa giận người anh em thân thiết của Lệ Nam Hành sao mà khó theo đuổi quá, không hiểu rốt cuộc tại sao hai người họ lại thân với nhau.

Lệ Nam Hành cứ tự nhiên kể ra những chuyện này, vừa hay lúc này điện thoại của anh rung lên, nhìn xuống thấy Lệ Cẩm Sắt, cười toe toét không ngừng được.

Tần Tư Đình vẫn luôn im lặng hơi cong cong khóe môi, liệu sự như thần: “Nhà họ Lệ tìm cô em này làm thuyết khách, khuyên cậu bỏ căn cứ, quay về lo chuyện nhà họ Lệ kìa.”

Lệ Nam Hành nghe vậy, không bắt điện thoại, trực tiếp cúp máy, không đề cập đến chuyện đó nữa, lại sửa cách xưng hô.

Thời Niệm Ca nghe họ đấu qua đấu lại, vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Chỉ là vài phút sau di động cô rung lên, là điện thoại của ông ngoại hỏi cô hôm nay đến phòng thí nghiệm thế nào, còn hỏi sao cả kỳ nghỉ không ông không gặp cô và Tần Tư Đình, hỏi cô có muốn về nhà ăn cơm không.

Thời Niệm Ca nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ấy, không phải đang kỳ nghỉ à? Con quên mất, trước nghỉ tết con và Tần Tư Đình có làm thí nghiệm chung, hiện tại bọn con đều được nghỉ, cũng trễ rồi, con không đến đâu, con ăn bên ngoài, đừng đợi con nhé.”

“Vậy mà con cũng quên được, con bé này gần đây mơ mộng gì thế.” Ông ngoại bất đắc dĩ nói.

Thời Niệm Ca nhìn đồng hồ: “Ông ngoại, khoảng bốn năm giờ con về biệt thự Lệ Thủy, buổi tối ông có muốn đến chỗ con ăn cơm không? Có muốn làm gì khác nữa không?”

“Không đến, tối nay phải dùng cơm với cục giáo ɖu͙ƈ, nhưng con đấy, còn mười ngày nữa vô học rồi, bên phòng thí nghiệm cũng sắp tiếp tục làm lại rồi, sau khi vào học phải nói với ông, không được nghĩ này nghĩ nọ, bỏ suy nghĩ vớ vẩn đấy đi, cố gắng kiên trì, biết không?”

“Biết rồi ạ, ông ngoại, chuyện học y này, con sẽ không bỏ cuộc, vì quãng đường học y này con không đơn độc, chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng, ông cứ yên tâm đi ạ.” Thời Niệm Ca vừa nói vừa nhìn Tần Tư Đình đang ngồi bên cạnh.

Có Tần Tư Đình đi cùng cô, cô tuyệt đối không bỏ cuộc.

“Được rồi, ít hứa hẹn với ông đi, việc làm ăn của nhà họ Thời càng ngày càng mở rộng, ba mẹ con không có thời gian, ngày nào cũng phải thức đêm làm thêm, sợ cơ thể của chúng nó chịu không nổi, nhà họ Thời chỉ có mỗi đứa con gái là con thôi, nếu như có chuyện gì, con nghĩ bản thân có phải chống đỡ không? Không ai nói trước được tương lai, phải chuẩn bị cho con đường của mình sau này, đồng thời cũng phải học cách chăm sóc gia đình, phải cân đối hai bên.”

Sau khi nghe ông ngoại giảng giải, Thời Niệm Ca cúp máy, không biết Lệ Nam Hành và Tần Tư Đình đang nói chuyện gì, đột nhiên quay sang nhìn cô: “Rốt cuộc Tần Tư Đình có ưu điểm gì? Cô em nói đi? Tôi thấy do cô em không có mắt thì có.”

Thời Niệm Ca: ???

Cô vừa mới phải đối phó với ông ngoại, đang nghĩ phải ăn gì, không muốn tham dự vào cuộc đấu khẩu của họ đâu.

Hơn nữa thích một người, cảm thấy tốt đẹp vô cùng, đột nhiên hỏi cô tốt ở điểm nào, cô thật sự không biết trả lời thế nào.

Kiểu như…. cái gì cũng tốt… nhỉ.

Lệ Nam Hành nheo mắt quan sát cô, dường như đợi cô không trả lời được để cho Tần Tư Đình nghẹn họng.

Thời Niệm Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy cho dù không thể nói rõ, nhưng vẫn phải trả lời, cô vẫn muốn giữ thể diện cho bạn trai mình, không thể để anh mất mặt, cũng không thể để anh bị thua thiệt, mặc dù, khụ khu, không cần thiết lắm, Tần Tư Đình cũng không cần cô ra mặt.

Nhưng cô vẫn ráng phun ra một câu: “Anh ấy vừa “dài” vừa đẹp.”

Tần Tư Đình: “…”

Lệ Nam Hành vừa uống nước, nhịn một lúc, vẫn ho thành tiếng.