Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1561: Em là tiểu tình ca của anh (129)



Tần Tư Đình nhìn về phía cô, khẽ cười, vốn định kéo rèm cửa lại, nhưng khi nhìn vẻ mặt của cô, cuối cùng anh không kéo nữa, xoay người đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi Thời Niệm Ca ý thức được Tần Tư Đình đang làm gì, thì bên kia đã vào trong phòng tắm.

Quan sát từ góc độ của cô, chỉ cần anh không kéo rèm cửa lại, nhất cử nhất động của anh ở trong phòng cô đều thấy hết.

Aaaaah, anh cứ như thế đi vào phòng tắm!

Lát nữa bước ra mặc quần áo hay là quấn khăn tắm nhỉ?

Anh tắm lâu không? Cô nên làm gì trong hai mươi hoặc ba mươi phút tới đây?

Thời Niệm Ca định quay về lấy trái cây, nhưng vừa rồi ở nhà anh ăn no quá, bây giờ một hạt dưa cũng nhai không nổi, nói gì đến trái cây, cuối cùng cố dứt khoát kéo ghế bập bênh ra ban công, cứ thế ngồi đợi nam thần tắm xong đi ra ngoài.

Kết quả, Thời Niệm Ca đắp thảm lông trêи ghế, chiếc ghế đưa tới đưa lui, đưa luôn Thời Niệm Ca vào giấc ngủ.

Mãi cho đến lúc trời lạnh hơn, dù người cô không bị lạnh, nhưng gò má và đầu mũi đã hơi hơi buốt, cô mới hắt xì một cái, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn sang phòng đối diện, không nhìn thấy bóng dáng Tần Tư Đình đâu, vội vàng cầm di động xem giờ.

Hơn ba mươi phút rồi, chắc là con trai không tắm lâu thế này đâu…

Cô tự kết luận, biết vậy lúc nãy không ngủ.

Thời Niệm Ca nhăn tít mặt lại ngồi trêи ghế nhắn tin cho Tần Tư Đình: [Tần Tư Đình anh đang làm gì đấy?]

Nếu như anh không trả lời, rõ ràng anh vẫn còn tắm, kết quả anh trả lời nhanh vô cùng: [Ở thư phòng, soạn tài liệu giống em.]

Thời Niệm Ca ảo não nhìn lên trời, ngón tay gõ gõ lên màn hình di động: [Hả, tắm xong rồi à?]

Nửa phút sau di động ‘ting’ một tiếng, cô mở điện thoại lên thấy tin anh trả lời: [Ừm.]

Ahhhhhhhhh, cô cứ thế để lỡ mất rồi!

Thời Niệm Ca siết chặt di động rồi đi vào thư phòng, trong cơn giận dỗi cô nhớ ra rằng rèm bên phòng đối diện vẫn chưa khép lại, ngày mai có thể ngắm Tần Tư Đình, sau đó cô cười gian nhắn tin cho anh: [Sau này anh đừng đóng rèm lại được không? Rèm phòng em cũng không đóng, như vậy thỉnh thoảng chúng ta có thể nhìn thấy nhau, nếu không em sẽ cảm thấy mỗi ngày chúng ta như cách nhau trăm thước, nhớ đến phát bệnh.]

Tần Tư Đình không trả lời, Thời Niệm Ca lại đợi thêm một lúc, gửi thêm một tin nữa: [Rốt cuộc có được hay không?]

Trước đây khi chưa ở bên cạnh nhau cô còn khép nép, bây giờ đã là bạn trai của cô rồi, mỗi ngày đều quản lý cô, có khi còn gắt gao hơn cả ông ngoại và ba mẹ, chưa chưa từng đòi hỏi gì quá đáng, thật sự có lỗi với bản thân mà.

Bên kia lại im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhắn lại.

Tần Tư Đình: [Vừa xuống lầu pha cà phê, được.]

Thời Niệm Ca nhoẻn miệng cười, sau đó lại nhắn thêm một tin, lúc này mới chuyên tâm soạn tài liệu, dù sao cũng là việc của hội sinh viên, hôm nay không chuẩn bị xong, ngày mai sẽ ảnh hưởng đến cả tập thể.

Cô tất bật trong thư phòng đến mười một giờ khuya, Thời Niệm Ca quay về phòng ngủ, nhìn thấy đèn ngủ phòng đối diện vẫn sáng, rèm cửa không bị khép lại, cô xoay người vào nhà tắm, cô đứng trong đó ngẫm nghĩ một lúc, tắm rửa rồi thay quần áo.

Bình thường rèm cửa khép kín, cô quấn khăn đi ra cũng chẳng sao, rất tự do, nhưng bây giờ mỗi lần đi tắm đều phải mang theo quần áo để thay, đúng là phiền phức hơn một chút, những cô vẫn phải duy trì khoảng cách với đối phương một chút.

Trước đây khi xem phim, cô không sao hiểu được tại sao người ta lại yêu nhau cuồng si, bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu, khi chân chính thích một người, cho dù tình cờ nhìn thấy đối phương, hoặc cho dù cách một bức màn nhìn thấy bóng dáng anh, cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, cảm thấy tiến gần thêm một bước, gần như chiếm chỗ trong thế giới của anh.



Nhưng rèm cửa chỉ không khép lại được ba ngày, quý cô Dương Trân Trân đã về nước.

Hơn nữa còn dẫn theo ba cô đến ở biệt thự Lệ Thủy.

Lúc đầu cô cũng không biết chuyện ba mẹ mình về nước, chiều thứ sáu sau khi đi học về cô định về nhà thay một bộ đồ cho thoải mái rồi qua nhà đối diện ăn cơm, kết quả vừa bước vào nhà đã nhìn thấy ba mẹ ngồi trong nhà, hơn nữa TV còn đang phát tin tức kinh tế ở nước ngoài, ba cô chăm chú nghiền ngẫm, quý cô Dương Trân Trân đang rửa trái cây vừa mua.

Bước vào nhà đột nhiên nhìn thấy ba mẹ, Thời Niệm Ca đờ người ra đứng ở cửa, ba Thời nhìn cô một cái: “Đứng đó làm gì? Con đi biền biệt không về nhà họ Thời, đồ thường dùng cũng dọn sạch sang đây, ba mẹ con về nước vài ngày, định ở cùng con, nên đi thẳng đến đây.”

“À, ba, mẹ, sao tự nhiên quay về mà không nói với con thế?” Lúc này Thời Niệm Ca mới bình tĩnh lại, vội vàng đi vào nhà.

“Có một dự án phải về nước giải quyết, bằng không thì vẫn ở nước ngoài.” Mẹ cô quý cô Dương Trân Trân bê trái cây đã rửa xong đặt lên bàn trà: “Ba mẹ cũng vừa về được một tiếng thôi, đang ngồi nghỉ, gọi điện thì ông ngoại bảo gần đây con ở bên này, chú Thái cũng bảo con không về nhà họ Thời, ba mẹ cứ thế đến đây thôi.”

Vừa nói, mẹ cô vừa xoa xoa bàn tay còn ướt: “Đúng rồi, mẹ thấy ở đây có nhiều phòng, để ba con ngủ phòng thứ hai, tối mẹ ngủ với con, vừa hay hai mẹ con mình tâm sự với nhau, cả năm nay bận bịu ở nước ngoài, may là bên đại học y có ông ngoại, bằng không ba mẹ chẳng còn mặt mũi nào nữa, sợ con cảm thấy tủi thân.”

Thời Niệm Ca chỉ nghĩ đến cảnh tối nay không được đến biệt thự đối diện để ăn cơm, kết quả mẹ cô dùng một câu thôi đã khiến tối nay cô phải khép rèm phòng ngủ lại.

Sau khi ngồi nói chuyện với ba mẹ một lúc, Thời Niệm Ca vội vàng chạy về phòng ngủ thay quần áo, sau đó cô gọi điện cho Tần Tư Đình: “Ba mẹ em đột nhiên về đây.”

Tần Tư Đình: “Đang ở đó à?”

“Ừm, em vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy hai người họ.” Thời Niệm Ca tủi thân: “Từ trước đến giờ ít khi ở bên cạnh em, em lớn rồi tự nhiên ba mẹ về nước đến ở, em cũng không quen lắm…”

Tần Tư Đình cũng vừa về đến nhà, chuẩn bị làm đồ ăn cho tiểu quỷ tham ăn này, biết tối nay cô không đến nữa, chân đang bước vào nhà bếp của anh dừng lại, hỏi cô: “Họ ở lại với em mấy ngày?”

Thời Niệm Ca không chắc lắm: “Không biết nữa, để xem, ba mẹ em có dự án trong nước, chắc cũng không kéo dài nhiều ngày, nhưng lâu lắm họ chưa về, không biết định ở lại bao lâu.”

Tần Tư Đình gật đầu: “Được rồi, ngoan ngoãn vâng lời ba mẹ, không có mặt anh em cũng đừng phóng túng quá, ăn ít thức ăn nhanh thôi.”