Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1562: Em là tiểu tình ca của anh (130)



Dù đã báo cho Tần Tư Đình, nhưng cô vẫn chẳng vui vẻ chút nào, ba mẹ quay về ở cùng cô, cô vẫn cảm thấy không quen lắm, nhưng đây là dịp hiếm có, cô không thể từ chối được, bình thường ba mẹ không thường xuyên can thiệp vào cuộc sống của cô, nên cũng không mấy ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.

Nhưng lại ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của cô!

Một lúc sau, Thời Niệm Ca lợi dụng lúc ba mẹ đang gọi điện cho ông ngoại, cô nói phải đi mua đồ, sau đó cứ thế chạy biến đi.

Cô chạy một mạch đến nhà đối diện, Thời Niệm Ca biết mật khẩu vào cổng nhà anh, cứ thể mở cổng, sau khi vào đến cửa biệt thự, cô mới bấm chuông.

Anh mở cửa ra, Thời Niệm Ca đã đứng trân trân ở đó.

Tần Tư Đình cũng hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, đầu mày xinh đẹp hơi nhướng lên: “Sao lại…”

Anh chưa kịp nói hết câu, Thời Niệm Ca đột nhiên nhào vào lòng anh, sau đó ngửa đầu lên, cơ thể dựa sát vào anh chỉ cách một lớp áo, hôn nhẹ lên cằm anh một cái.

Đôi môi thiếu nữ mềm mại chạm vào cằm anh, nhưng thoắt một cái, người đã lùi về sau.

Thời Niệm Ca cười tít mắt với anh, cô không bước vào nhà mà chạy thẳng ra cổng, vừa chạy vừa vẫy tay, sau đó cô chạy về phía nhà đối diện, nhấn mật khẩu rồi vào cổng, sau đó vào biệt thự bên kia.

Tần Tư Đình nhìn cô nhảy nhót về nhà, khóe môi hơi cong lên…

Thời Niệm Ca tay không trở về, quý cô Dương Trân Trân nhìn cô bước vào: “Không phải nói đi mua đồ à? Mua gì thế?”

“À, con định ra ngoài mua đồ ăn vặt, nhưng nhớ đến ba mẹ ở đây, nhất định sẽ càm ràm con, nên không mua nữa.” Thời Niệm Ca kiếm đại một lý do.

“Đúng vậy, ăn quà vặt ít thôi, mười chín tuổi rồi, lớn tồng ngồng rồi đấy, còn ăn vặt gì nữa.” Quý cô Dương Trân Trân nguýt con gái một cái: “Thay quần áo nhanh lên, mẹ chuẩn bị cho con nhiều trái cây lắm, thế mà còn dám mơ mộng đi mua quà vặt.”

Thời Niệm Ca ‘vâng’ một tiếng rồi lên lầu thay quần áo.

Mỗi ngày cô đều bị Tần Tư Đình giám sát, lâu lâu mới có dịp ăn này ăn nọ, trước đây cô cũng không ăn nhiều, nhưng sau khi ở cùng Tề Bảo Bảo, Tề Bảo Bảo thích ăn những thứ này, cô cũng ăn theo chút chút, nhưng cơ bản không hề thích ăn vặt, đừng nói đến chuyện ba mẹ không cho, Tần Tư Đình cũng chẳng tha cho cô, cô nào dám ăn vặt nữa.

Bữa cơm tối, quý cô Dương Trân Trân không có thời gian để nấu nướng, bình thường ở nhà có người giúp việc, hiếm khi phải đụng tay vào.

Trông thấy Thời Niệm Ca ăn nhiều hơn trước, mặc dù cô vẫn gầy, nhưng có thể nhận ra khẩu vị tốt hơn, quý cô Dương Trân Trân gắp thêm đồ ăn cho cô, nói: “Mẹ nhớ trước đây con chẳng ăn hết một chén cơm, bây giờ lại ăn ngon như vậy, gần đây sao tự nhiên khẩu vị tốt lên thế? Hay là do đến tuổi ăn tuổi lớn?”

Ba Thời ngồi bên cạnh nói: “Mười chín tuổi rồi, gần như trưởng thành rồi, còn tuổi ăn tuổi lớn gì nữa?”

“Chưa chắc đâu, anh xem trước đây con bé đâu ăn ngon miệng như bây giờ.”

Thời Niệm Ca vừa nuốt xong con tôm, lại cầm ly thủy tinh bên cạnh lên uống một hớp nước: “Bởi vì mỗi ngày con ăn đúng bữa, hơn nữa đồ ăn ngon, hợp khẩu vị, cho nên dần dần ăn nhiều thêm một chút, nhưng chắc là ăn hơi nhiều rồi nhỉ, mẹ xem xem con béo chưa?”

“Không béo, không béo chút nào, như bây giờ mới tốt, mặt mũi tươi tỉnh hơn biết bao nhiêu.” Quý cô Dương Trân Trân tò mò hỏi: “Dì Hương nấu ăn cho con à?”

“Không phải.” Thời Niệm Ca vừa bóc tôm vừa nói: “Biệt thự đối diện có một người hàng xóm nấu ăn ngon lắm, thỉnh thoảng con đến ăn chực.”

Quý cô Dương Trân Trân giật mình: “Nấu ăn ngon lắm? Vậy là con thân với dì ở biệt thự đối diện lắm à? Ngày nào cũng đến ăn chực, nếu đã là hàng xóm thì nên lễ phép, thỉnh thoảng mang quà sang biếu người ta, bằng không sao con đến đó ăn mãi được.”

Dì?

Thời Niệm Ca âm mưu, định ngầm nói với mẹ chuyện cô yêu người ở đối diện, nhưng hình như tư duy của mẹ với cô không chung đường, mẹ lại tưởng tượng Tần Tư Đình thành một dì nấu ăn cực ngon.

Cô phải nói tiếp thế nào đây?

Thời Niệm Ca đang định gọi Tần Tư Đình qua đây gặp ba mẹ, nhưng thôi bỏ đi, dù cô cảm thấy mẹ có thể đồng ý, nhưng tính cách của ba và ông ngoại giống nhau, hơn nữa mấy năm gần đây bận rộn chuyện kinh doanh, rất ít khi nói chuyện với con gái, cô chỉ biết ba có tính sở hữu cao, nghiêm khắc, nếu như đột nhiên gọi Tần Tư Đình đến, nhất định ba sẽ không nể mặt anh, như vậy không ổn chút nào.

Cho dù Tần Tư Đình có thể xử lý ổn thỏa, nhưng cô không muốn Tần Tư Đình phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của ba cô.

Trông thấy Thời Niệm Ca im lặng, quý cô Dương Trân Trân cười cười: “Bé con sao lại im lặng thế? Quả nhiên chẳng có hàng xóm nào cả, mẹ thấy căn bản là chẳng có ai nấu ăn cho con, con gọi thức ăn bên ngoài đúng không? Không bắt con gọi dì Hương đến, lại tự ý gọi thức ăn bên ngoài? Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, ăn ít mấy đồ bên ngoài lại, đặc biệt là gà rán, không tốt cho sức khỏe, con không nghe lời gì cả.”

Thời Niệm ca vẫn im thin thít, lặng lẽ bóc tôm, sau đó gắp tôm vào chén của ba mẹ.

“Con đừng nghĩ bóc tôm là ba mẹ bỏ qua cho con, chút nữa mẹ sẽ tìm hết mấy cái danh thϊế͙p͙ của cửa hàng thức ăn nhanh, vứt hết, sau này không được ăn đồ bên ngoài nữa.”

Quý cô Dương Trân Trân nói là làm, sau khi ăn cơm xong, vừa đặt bát xuống đã bắt đầu công cuộc tìm danh thϊế͙p͙, truy lùng tất cả vết tích của các số điện thoại gọi thức ăn.

Tìm cả buổi cũng chỉ thấy một tờ quảng cáo thực đơn của nhà hàng gần đây, hình như lúc đó nhà hàng đã nhét vào tay cô, cô thuận tay ném đó, nhưng chưa từng nhìn qua trong đó bán món gì.

Sau khi quý cô Dương Trân Trân cầm thực đơn ngắm nghía, kiên trì tin rằng cô thường mua thức ăn bên ngoài, không chỉ ném thực đơn đi, còn nghiêm khắc cấm cô sau này không được ăn những món đó nữa.

Thời Niệm Ca nhìn thoáng qua thực đơn vừa bị bỏ đi, mới biết quán cơm này bán gì.

Hóa ra là món Tứ Xuyên, tất tần tật các thể loại món ăn cay nồng, thảo nào mẹ cô liên tục nói gì đó mà tổn hại bao tử.

Cô nghĩ thầm, dù mình ăn cay không giỏi, nhưng vẫn có thể chén sạch món cá hấp của Tần Tư Đình… hà hà, Tần Tư Đình đúng là phù thủy vạn năng mở cánh cửa vào bao tử cô.