Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1568: Em là tiểu tình ca của anh (136)



Câu Tần Tư Đình vừa rồi không hề giải thích, nhưng ai nghe cũng hiểu dù cô và Tần Tư Đình đã phát triển đến mức nào cũng không liên quan đến họ.

Lúc này ba Thời có phần không vui, Đường Thiệu đột nhiên liếc Thời Niệm Ca một cái: “Chẳng phải Niệm Niệm là một cô bé ngoan sao? Ít nhất lúc bên cạnh tôi tính tình em ấy rất tốt, hoàn hảo về mọi mặt, chưa từng nổi giận với tôi lần nào, sao dây vào cậu Tần, lại trở thành một viên lựu đạn nhỏ thế?”

“Thật không? Trước đây chưa từng nổi giận à?” Tần Tư Đình chuyển ánh mắt sang Thời Niệm Ca: “Sao ở bên anh ngày nào cũng như một đứa nhỏ nhõng nhẽo lại không nghe lời thế?”

Thời Niệm Ca vui vẻ phụ họa: “Bởi vì là người một nhà mà, không cần phải giữ kẽ, cũng không cần phải nhịn cơn giận, hơn nữa cho dù em có thế nào anh cũng không bỏ mặc em đúng không? Em quen rồi.”

Đường Thiệu: “…”

Ba Đường: “…”

Cảm nhận được sự phát triển tình cảm của con gái và Tần Tư Đình rất tự nhiên, sắc mặt ba Thời cũng khá hơn đôi chút.

Xem ra Tần Tư Đình thật sự yêu thương Thời Niệm Ca, không phải kiểu con cháu hào môn tùy tiện đùa bỡn người khác.

Chuyện này cứ thế khép lại thôi, ba Đường và ba Thời dù gì cũng là người trong chốn thương trường, vô cùng am hiểu các thể loại đấu đá nhau, nhưng chuyện này liên quan đến mấy đứa nhỏ, hơn nữa đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim là thái tử nhà họ Tần, hai người họ dùng kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến, nhất thời không quá lời nữa.

Cuối cùng đành phải dứt khoát chuyển đề tài, không nói đến chuyện tình cảm nữa, càng không dám nhắc lại chuyện ‘se duyên’ cho Thời Niệm Ca và Đường Thiệu, chỉ cười cười nói chuyện qua loa, thỉnh thoảng hỏi thăm về cuộc sống lẫn tin tức nhà họ Tần.

Tần Tư Đình đối đáp lễ phép, không cố tình né tránh, phong thái đĩnh đạc, nhưng không hề tiết lộ quá sâu, anh thoải mái hòa vào cuộc trò chuyện, nhưng tuyệt đối không biến nó thành kiểu nói chuyện phiếm.

Huống hồ nhà họ Tần lớn hơn nhà họ Đường biết bao nhiêu lần, cho dù hôm nay chưa chuẩn bị gì, nhưng tâm tình ba Thời rất tốt, chỉ cảm thấy hơi ngượng với nhà họ Đường thôi, ngoài mặt vẫn phải chừa lại sĩ diện cho họ, sau này còn phải hợp tác dài dài, không nên gây gổ làm gì.

Bình thường Tần Tư Đình cũng kiệm lời không tham gia vào chuyện gì, Thời Niệm Ca còn cho rằng anh có khả năng sắp thăng thiên luôn rồi.

Nhưng càng ở lâu mới càng hiểu anh, càng lúc càng thân thuộc với thói quen và cuộc sống của anh, bao gồm nụ cười của anh khi ngồi đây, hài hước cũng có, trầm ổn cũng có, dường như anh nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô ngắm nhìn anh nãy giờ, cho dù mắt anh vẫn nhìn ba cô và hai cha con họ Đường kia, trống ngực cô bắt đầu dồn dập.

Anh chưa từng uống rượu trước mặt cô, hóa ra anh cũng biết uống rượu.

Sau vài ly rượu thời gian cũng đã quá trưa, ba Đường đương nhiên biết, nhưng chẳng có ý định thả người.

Tần Tư Đình không vội, nhưng Thời Niệm Ca lấy lý do vào nhà vệ sinh kéo Tần Tư Đình ra ngoài, đến trước cửa nhà vệ sinh nam cô nói: “Anh đừng uống với họ nữa, không phải buổi chiều có việc ở trường sao?”

Trêи người Tần Tư Đình có mùi rượu, nhưng vẻ mặt anh vẫn tỉnh táo, ánh mắt trong trẻo, đương nhiên vài ly rượu chẳng đáng là gì với anh, thoạt nhìn dường như tửu lượng của anh rất tốt.

Cô càu nhàu mãi bảo rằng anh không được uống nữa, buổi chiều có việc trêи trường, không được bỏ lỡ chuyện quan trọng, Tần Tư Đình chỉ im lặng lắng nghe, cụp mắt nhìn cô.

Cho đến khi cô nói xong, anh mới thò tay lên xoa đầu cô: “Không sao, anh chuẩn bị hết rồi, anh xin nghỉ trước rồi.”

Thời Niệm Ca còn chưa kịp hỏi anh chuẩn bị gì, chẳng lẽ anh đã sớm biết cha con họ Đường sẽ không dễ dàng thả anh đi.

Sau đó, người đàn ông đột nhiên cúi đầu xuống, môi gần sát tai cô, tựa như mùi rượu thoang thoảng len lỏi cùng với độ ấm môi anh, giọng nói nhàn nhạt: “Một Tiêu Lộ Dã còn chưa đủ, lại thêm Đường Thiệu, em nghĩ anh độ lượng đến mức bỏ qua à? Để bọn họ chạy ra bày trò?”

Anh đã cởi áo khoác để trêи ghế trong phòng ăn, bây giờ áo sơ mi cởi hai nút, cần cổ anh lộ ra, thậm chí có thể nhìn thấy xương quai xanh, bình thường đôi mắt trong trẻo không chút mờ ám nào, giờ phút này mạnh mẽ đến mức chưa từng được thấy.

Cường thế từ trong ra ngoài từ trêи xuống dưới.

Là dáng vẻ đàn ông cô chưa từng thấy qua.



Quay lại phòng ăn, món ăn chẳng ai đụng tới, chỉ có nhân viên liên tục rót nước.

Đường Thiệu cũng chẳng đụng đũa, anh ta cũng định uống rượu, nhưng sợ ba Đường không vui lại xảy ra chuyện gì ở đây, anh ta dứt khoát không uống nữa, chỉ ngồi một bên uống trà giữ hòa khí.

Đường Thiệu bên này máu nóng bốc lên đầu, quay sang lại thấy Thời Niệm Ca mặt đỏ hây hây bước vào cùng Tần Tư Đình.

Thời Niệm Ca đỏ mặt không phải vì bị Tần Tư Đình làm gì bên ngoài, mà vì cô lại bị Tần Tư Đình mê hoặc rồi, nghĩ đến cảnh, bình thường anh thủ thân như ngọc, vì cô mà đặc biệt ra mặt, nghĩ đến lúc anh quan tâm cô, trái tim cô bỗng bay bổng, cô không để ý đến người xung quanh, trong lòng vui vẻ, nên khuôn mặt cũng thoáng chút ửng hồng vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.

Đường Thiệu chưa từng nhìn thấy Thời Niệm Ca như thế này, trước đây hai người đơn thuần ở bên nhau lại có thêm khoảng cách với một cô chủ, vẻ mặt cô trong suốt hai tháng qua lại, cho dù ra ngoài dùng bữa anh cũng ít khi nắm tay cô, chưa từng thấy được vẻ mặt đáng yêu thế này của cô.

Sau khi họ ngồi xuống, ba Đường cười cười, hai tay nắm lại, nhìn phục vụ sau lưng, nói: “Còn không rót rượu cho cậu chủ Tần của mấy người?”

Sau đó, ba Đường nói tiếp: “À tôi vừa nhớ ra, cậu và Niệm Niệm bây giờ vẫn học chung phải không? Ở đại học y? Cậu Tần không ra nước ngoài học quản lý tài chính, mà lại khăng khăng ở đây học y à?”

“Mỗi người có con đường riêng, không phải vì hoàn cảnh gia đình và mọi người phải trói buộc mình trong đó, ba cháu và ông nội hiểu rõ chuyện này, huống hồ ba cháu còn chưa đến năm mươi tuổi, khỏe mạnh cường tráng, còn có khả năng tiếp quản Tần Thị đến ba mươi năm nữa, vài chục năm cũng không thành vấn đề, không như mấy tên phế vật có bố chống lưng, chẳng làm gì nên hồn.” Tần Tư Đình nói xong, cười cười nhìn Đường Thiệu: “Cậu Đường cảm thấy thế nào?”