Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1569: Em là tiểu tình ca của anh (137)



Nếu biết trước Tần Tư Đình miệng lưỡi lợi hại như vậy, có lẽ Thời Niệm Ca đã giới thiệu anh từ lâu.

Hóa ra anh lại độc miệng như vậy, định nói ba Đường sống không thọ còn Đường Thiệu là phế vật…

Thời Niệm Ca ngồi im lặng bên cạnh, dù sao cô cũng bị Tần Tư Đình giữ chặt tay, đừng thấy anh uống nhiều rượu, nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, hoàn toàn không cần cô giúp.

Ngay cả ba cô lúc này cũng nghẹn ứ, từ nhỏ đến lớn cô ở nhà họ Thời, thật ra chưa từng bị ai bắt nạt, cho nên chưa từng được hưởng thụ cảm giác được bảo vệ.

Nhưng cảm giác thỏa mãn lúc này ùn ùn kéo đến.

Có Tần Tư Đình bảo vệ, đừng nói là cha con nhà họ Đường dài mặt ra, ngay cả ba cô cũng không nói được lời nào.

Dù gì cũng là nhà họ Tần, ba cô nào dám chen ngang.

Rốt cuộc bữa cơm này, chẳng ai ăn nổi nữa, Tần Tư Đình sau khi uống vài ly rượu, ba Đường bị khịa đến nghẹn họng, tức đến xì khói tai, Thời Niệm Ca lại vừa nghe vừa ăn, cuối cùng mọi người tạm biệt nhau, cô cũng ăn đến no nê.

Chỉ là lúc rời khỏi khách sạn, ba cô cảnh cáo cô bằng ánh mắt, ra hiệu cho cô về cùng ông.

Thời Niệm Ca mượn cớ chiều phải quay lại trường, một mạch đi theo Tần Tư Đình.

Vốn là cô kéo anh đi, bởi vì Tần Tư Đình nhìn thì có vẻ tỉnh táo, nhưng trêи người nồng nặc mùi rượu, cô không rõ anh say hay không, cả quãng đường cô túm lấy anh, bắt xe, sau khi lên xe cô vẫn không buông anh ra.

Cô đoán ba cô sẽ về tập đoàn Thời Đạt, không về thẳng nhà, nên cô dứt khoát đưa địa chỉ, bảo tài xế chạy về biệt thự Lệ Thủy.

Không biết bây giờ quý cô Dương Trân Trân đang ở nhà hay ra ngoài dạo phố hoặc giả làm gì đó rồi, cô không có dũng cảm nhìn về nhà mình, sau khi xuống xe cô túm lấy Tần Tư Đình, bấm mật khẩu cổng, cô sờ sờ người anh, sợ nhà đối diện đột nhiên nhìn thấy cô, cô cứ lén lén lút lút bên cạnh anh, vừa lần mò vừa khẽ hỏi: “Chìa khóa đâu?”

Tần Tư Đình đưa tay ra, cô còn tưởng anh sẽ rút chìa khóa ra, kết quả người đàn ông đột ngột nghiêng về phía trước, đè cô lên cửa, đầu cúi thấp, đôi mắt sâu lắng nhìn cô.

Trêи người Tần Tư Đình toàn mùi rượu thoạt nhìn có vẻ không say, nhưng ánh mắt kỳ lạ hơn bình thường, cảm giác áp bức trùng trùng.

Toàn thân Thời Niệm Ca cứng ngắc, vội vàng nhắc anh: “Ba mẹ em có thể xuất hiện ở cổng đối diện bất cứ lúc nào, bọn mình vào nhà trước….”

Tần Tư Đình nhìn cô một lúc, không nói gì, ngược lại anh còn cười, chỉ về phía hộp chìa khóa: “Sinh nhật em.”

Lúc này Thời Niệm Ca mới nhìn thấy hộp đựng chìa khóa bên cạnh, vội vàng quay đầu sang, bấm ngày sinh của mình, quả nhiên cửa bật mở, một xâu chìa khóa treo bên trong.

Sau khi mở cửa ra cô vội vội vàng vàng bước vào, đợi đến khi Tần Tư Đình vào xong, cô nhanh chóng đóng cửa lại, rồi mới chạy đến trước cửa sổ nhìn về phía đối diện, trong thấy bên kia không có động tĩnh gì lúc này mới thở dài hắt ra.

Haiz, hôm qua ba mẹ vừa về, trưa nay đã xảy ra chuyện tày đình.

May mắn thay cô còn có lý do buổi chiều phải về trường nên không cần về nhà vội, vẫn có thêm thời gian ở cùng Tần Tư Đình.

Chỉ là hiện giờ dường như không còn gì để giấu giếm nữa, bây giờ ba cô đã biết quan hệ giữa cô và Tần Tư Đình, chỉ còn chuyện duy nhất ông không biết, đó là Tần Tư Đình ở đối diện nhà cô.

Vì không để ba mẹ quấy rầy anh, tốt nhất chuyện này chưa cần nói ra.

“Tần Tư Đình anh khát không?” Sau khi cô quan sát xong, cô đứng trước cửa sổ hỏi anh.

Cô không biết phải chăm sóc người say thế nào, chỉ hỏi một câu, sau đó thấy anh đứng im không nhúc nhích, quay sang nhìn cô, lúc này cô mới tỉnh ra, vội vàng nói: “Ý em là, anh có khó chịu không? Muốn uống gì không? Trong nhà có trà giải rượu không?”

Nghĩ lại thì chắc nhà anh không có đâu, vì bình thường anh không uống rượu, sao trong nhà có mấy thứ như trà giải rượu được.

Chỉ là nếu bây giờ ra ngoài mua, có khả năng cô sẽ gặp ba mẹ, cô không muốn ra ngoài.

Cô nhớ lại hình như dấm pha với đường và quế, kϊƈɦ thích nôn hoặc giải rượu, vội vàng rút di động tra trêи mạng, sau đó nói: “Anh đợi em một chút nhé.”

Cô vừa nói vừa chạy nhanh đến nhà bếp.

Trêи mạng dạy lấy dấm, đường, nước và một vài thứ nữa, sau đó trộn lại, đun sôi một lúc thì khi uống mới có hiệu quả.

Cô tìm một cái ấm đặt lên bếp, sau đó đặt một cái ly bên cạnh.

Nghe thấy tiếng bước chân lại gần của Tần Tư Đình, cô nói với về sau: “Anh đợi chút nhé, nếu dạ dày anh khó chịu hoặc đau thì đi nằm một lúc đi, vẫn chưa sôi, lát nữa em chuẩn bị xong, em sẽ gọi anh…”

Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên mùi hương đàn ông quen thuộc len lỏi vào mũi, anh từ sau lưng ôm lấy cô.

Bình thường Tần Tư Đình luôn giữ khoảng cách với cô, hiếm khi anh chủ động thế này, đột nhiên ôm cô từ phía sau, cả hơi thở của anh cũng phả vào tai cô, chiếc ly trong tay cô run lên, cả ly lẫn nguyên liệu cô vừa chuẩn bị rơi thẳng vào bồn rửa chén.

Tần Tư Đình từ sau ôm rịt lấy cô, cằm dán lên vai cô, giọng nói khàn khàn: “Không cần chuẩn bị thứ này, anh không sao.”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, cổ họng Thời Niệm Ca như thiêu như đốt, không biết phải làm gì mới đúng: “Nhưng mà…”

“Một Đường Thiệu, một Tiêu Lộ Dã, còn ai không?” Giọng nói khàn khàn của đàn ông cứ văng vẳng bên tai cô, khiến đầu óc cô bắt đầu trống rỗng.

Thời Niệm Ca run rẩy một lúc, có lẽ anh uống khá nhiều, cuối cùng vẫn ngà ngà say, nhưng không phải kiểu say mèm, tiếp theo cô ý thức được anh đang ghen, nhoẻn miệng cười, không tránh khỏi anh, chỉ mở vòi nước, rồi nói với người đang dán vào mình: “Anh ghen đấy à?”

Đầu tiên Tần Tư Đình im lặng một lúc, sau đó cô nghe thấy anh chậm chạp mở miệng: “…ừm.”

“Em và họ không có gì cả, một người cùng em lớn lên, một người do ba em giới thiệu, bình thường chẳng có qua lại, không liên quan gì cả.” Cô giơ bàn tay vừa rửa sạch, sau đó sờ sờ lên gò má anh: “Hì hì, mát không? Tỉnh chút nào chưa?”

Người đàn ông không nói gì cả, chỉ một mực ôm lấy cô, một lát sau, cô đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, lại hơi nóng, cho đến khi nụ hôn của anh rơi xuống tai cô, lần xuống cổ, cả người cô run lên, gần như mềm nhũn.