Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1570: Em là tiểu tình ca của anh (138)



Không biết bị Tần Tư Đình đặt lên bồn rửa tay hôn bao lâu, cuối cùng khi Thời Niệm Ca bước ra khỏi nhà bếp, mặt cô đã đỏ ửng hết lên, rụt cổ lại, khi cô quay đầu thấy anh vẫn đứng trong nhà bếp, mở vòi nước, dùng nước lạnh để rửa mặt.

Trái tim cô nhảy nhót liên hồi, nhớ lại nụ hôn chuyển từ cổ lên môi cô, tựa như không khống chế được, khuôn mặt càng nóng hơn.

Thấy anh không cần trà giải rượu, bây giờ anh đã tỉnh táo hơn, thật tốt, mặc dù cô hơi xấu hổ, nhưng thật sự cô rất thích anh như vậy.

Có lẽ bây giờ anh đã ngấm men rượu, hoặc có thể là do về nhà nên tâm trạng thả lỏng, không cần phải duy trì dáng vẻ tỉnh táo, sau khi anh từ nhà bếp đi ra đến lúc ngồi xuống sô pha, anh kéo cô đang ngồi trêи sô pha lại, Thời Niệm Ca thét lên một tiếng rồi an vị bên cạnh anh.

Sau đó…

Anh một tay ôm cô, đầu dựa vào sô pha, chưa đầy một phút đã thϊế͙p͙ đi.

Thời Niệm Ca hơi bất ngờ vì giấc ngủ đột ngột ập đến của anh, nhưng nhớ lại trưa nay anh uống rất nhiều rượu, khi ấy còn cho rằng tửu lượng anh rất tốt, hóa ra chỉ là năng lực kiềm chế của anh tốt thôi, trêи bàn rượu anh không say, luôn duy trì vẻ tỉnh táo.

Khi ấy ba Đường cố tình dùng rượu tây chuốc say anh, dù tửu lượng anh có tốt thế nào cũng không thể trụ nổi.

Ngủ rồi cũng tốt, ít nhất không quá khó chịu.

Thời Niệm Ca ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, sợ sau khi tỉnh lại dạ dày anh sẽ khó chịu, bản thân lại không thể ra ngoài, cô gọi điện cho bạn hỏi có số điện thoại của hiệu thuốc nào gần đây không, rồi gọi đến hiệu thuốc xem họ có thể giao thuốc giải rượu đến không.

Sau khi cô gọi điện thoại một lúc, bên hiệu thuốc có người giao thuốc giải rượu đến, cô dặn họ để trong tủ trước cổng, rồi cô quay sang, trông thấy Tần Tư Đình vẫn ngủ trêи sô pha, khẽ nhích người ra, cúi đầu nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh.

Bình thường anh sơ vin chỉnh tề, bây giờ cổ áo hơi nới rộng, áo sơ mi cũng không chỉnh tề, nhìn thế này càng có cảm giác trưởng thành hơn, hấp dẫn hơn…

Thời Niệm Ca nhìn anh cả buổi, mới lặng lẽ cười, sau đó nhân lúc anh đang ngủ, sát người lại hôn lên khóe môi anh một cái, sau đó đỏ mặt nhìn anh, thấy anh chưa dậy, nghĩ một chút, vẫn không kiềm chế được, cúi xuống hôn một cái nữa.

Kết quả người đàn ông ngửa đầu trêи sô pha đột nhiên thò tay ôm cô vào lòng, cô mất trọng tâm đổ người về trước, anh ngả người, cô nằm gọn trong lòng anh.

Tần Tư Đình vẫn nhắm mắt, hiển nhiên vẫn ngủ, nhưng tay chân lại không yên, bàn tay vỗ vỗ lưng cô, tựa như vỗ về, giống như đó thói quen hàng ngày của anh với cô.

Thời Niệm Ca bị anh ôm chặt không cục cựa được, hơi rướn lên nhìn anh, vòng tay anh siết chặt lại theo bản năng.

Này là định…

Định ôm cô ngủ sao?

Cho dù cô không hề phản đối kiểu ngủ này, nhưng siết chặt quá sẽ khiến cô khó chịu phải không?

Cô lại ngắm nghía anh một hồi, không thể đứng dậy, dứt khoát gối đầu lên ngực anh, nghe thấy tiếng tim thình thịch trong lồng ngực anh, cảm nhận được hơi thở vẫn trong trẻo sau mùi rượu của anh, cô nằm một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cô thϊế͙p͙ đi trêи người anh.

Ngủ một mạch từ chiều đến chập choạng tối, nửa chừng hình như Tần Tư Đình trở mình, nhưng vẫn ôm ghì lấy cô trong lòng, Thời Niệm Ca không bị đánh thức.

Cho đến lúc cô tỉnh lại đã bảy giờ hơn, khi mở mắt ra, liền cảm thấy mình bị nhốt giữa Tần Tư Đình và sô pha, cô nằm ở chỗ an toàn nhất và được anh ôm vào lòng.

Cô tròn xoe mắt, phát hiện trời đã tối đen, di động ở bên cạnh rung lên, phát ra âm thanh rè rè.

Không cần nhìn cũng biết là ba mẹ gọi cho cô, vì tối rồi, mà cô vẫn chưa về nhà.

Thời Niệm Ca định cẩn thận ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngọ nguậy, người đàn ông bên cạnh đã mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “Ngủ đủ chưa?”

Thời Niệm Ca nằm đờ ra, quay sang nhìn Tần Tư Đình, nhưng vì trước đó anh uống nhiều rượu, nên bây giờ hơi đau đầu, anh thò tay ấn ấn giữa hai đầu mày, dáng vẻ không dễ chịu chút nào.

Thời Niệm Ca quýnh lên: “Anh tỉnh rồi à, em có gọi điện cho hiệu thuốc mua thuốc giải rượu rồi, anh xem bây giờ đầu đau dạ dày thì khó chịu, anh uống một chút nhé?”

Tần Tư Đình gối đầu lên sô pha, quay sang thấy Thời Niệm Ca đang chạy ra cửa lấy túi thuốc, rồi chạy về đặt lên bàn, vẻ mặt vô cùng quan tâm anh.

Anh nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, rồi ngồi dậy: “Không sao, có vài ly rượu thôi, không vấn đề gì, sáng mai là ổn thôi, không cần uống thuốc.”

Thời Niệm Ca giống như đang xác định xem anh có ổn thật không.

Tần Tư Đình cười cười, ngoắc cô lại: “Lại đây, ngồi xuống.”

Mỗi lần ngón tay anh làm động tác đó, cô lại không cưỡng lại được.

Cô ngồi cạnh anh, Tần Tư Đình nhìn cô: “Không còn sớm nữa, định về nhà đối diện à?”

“Chắc chắn phải về rồi, ba mẹ em đang ở đó, họ nhất định chưa biết anh ở đối diện, đến giờ này rồi, chắc mẹ em cũng biết chuyện rồi.” Thời Niệm Ca vừa nói, vừa nhìn bóng đèn thở dài: “Ôi, Tần Tư Đình anh thật không thể giấu chuyện gì à, em định giữ bí mật thêm một thời gian nữa, kết quả hôm nay anh lại chạy đến trước mặt ba em biến em thành người của anh triệt để.”

“Em không muốn à?” Tần Tư Đình vui vẻ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.

Thời Niệm Ca đỏ mặt, không dám nhìn anh, sau đó lại nhìn đèn: “Em đang nói dự định của em, dù sao khi còn nhỏ họ không quan tâm em, bây giờ cũng không cần xen vào chuyện của em, kết quả bây giờ họ biết rồi, không thể tránh khỏi chuyện bị họ tra khảo khi em về nhà.”

“Sợ tra hỏi à? Anh qua đó với em nhé?” Tần Tư Đình nheo mắt lại.

“Anh đến chắc chắn là cứu được em rồi, nhưng với tình hình hiện tại, ba em biết anh là Tần Tư Đình, nhất định không phản đối gì đâu, chỉ là trưa nay chú Đường hơi bẽ mặt, chắc chắn ông không vui, giờ anh đến không giải quyết được gì đâu, chi bằng anh để ông có thời gian, anh không cần phải đến đó lấy lòng ba em đâu, dù sao chuyện với nhà họ Đường em cũng không tình nguyện, ba em hôm nay đáng bị như vậy.

Nghe thấy Thời Niệm Ca nghiêm túc nói ba cô đáng bị như vậy, Tần Tư Đình thở dài, cười cười: “Ai nói em anh định qua đó lấy lòng ông ấy?”

“Vậy anh đến làm gì?”

“Nếu anh đi, anh sẽ đi thẳng vào phòng em.” Tần Tư Đình nhéo nhéo cằm cô.