Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1576: Em là tiểu tình ca của anh (144)



Thời Niệm Ca lấy hết dũng khí bước về phía anh, hai người tiến lại gần nhau, ngẩng đầu nhìn anh: “Em vừa… bắt cóc anh vào đây, em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn ôm thôi, có thể ôm em một lúc là được, nhưng bây giờ… không biết phải làm gì…”

Tần Tư Đình nheo mắt lại, chọc ghẹo cô: “Tắm cũng tắm rồi, em nghĩ còn có thể làm gì nữa?”

Thời Niệm Ca: “…”

Cô tròn xoe mắt, đột nhiên không biết nói gì.

Ngược lại Tần Tư Đình vô cùng bình tĩnh, anh đứng yên một chỗ, chân dài thẳng tắp, áo sơ mi hơi nới rộng, thò tay xoa mái tóc vẫn còn hơi ẩm của cô: “Sao không sấy cho khô luôn?”

“Sấy khô quá tổn hại tóc.” Cô cũng thò tay lên cào cào tóc mình, vừa rồi ở bên ngoài bắt anh vào đây gan dạ biết bao, bây giờ trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng lại không biết phải làm gì mới tự nhiên.

“Di động em hết pin à?” Cô đột nhiên hỏi anh.

“Ừm.”

Thời Niệm Ca vội vàng lấy lý do đi xem di động, cô đi thẳng qua anh cầm di động ở đầu giường lên, gạt tới gạt lui, không có cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn mới, sau đó cô đặt xuống.

Khi cô quay đầu lại Tần Tư Đình đã ngồi xuống sô pha, thong thả bình tĩnh ngả người, chân dài duỗi ra, anh vỗ vỗ lên đùi, ra hiệu cho cô lại đó ngồi.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi lại hấp dẫn của anh, trái tim cô lại bắt đầu đập nhanh hơn, cô không còn muốn gì hơn, đi thẳng về phía anh, sau đó lại chủ động ngồi xuống ôm lấy anh.

Có lẽ vì mới tắm xong, cả người cô đều mềm nhũn, sau khi sà vào lòng anh, gò má hây hây đỏ, đầu dán vào lòng anh, còn dụi dụi trước ngực.

Cổ áo sơ mi anh mở ra, da mặt cô tiếp xúc với cơ thể ấm nóng của anh. Tiếng tim người đàn ông đập rất mạnh, cô đột nhiên phát hiện ra, hóa ra cô cam tâm trả giá mọi thứ vì anh, chỉ vì cô quá yêu người này, phim tình cảm thường không có thật, nhưng bây giờ vào khoảnh khắc cô ở trong lòng anh, cô có thể hiểu được người này ở trong lòng cô quan trọng thế nào, khiến cô không còn sợ gì cả.

Ngược lại Tần Tư Đình không làm gì cô cả, một tay anh khoác lên sô pha, tay còn lại đặt sau đầu cô, vỗ về, cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đại dương xanh không thấy đáy, trêи bề mặt lại gợn sóng nhấp nhô.

Thời Niệm Ca kϊƈɦ động, ngước đầu cắn nhẹ lên cằm anh, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của anh: “Anh thế này giống như tiểu bạch kiểm bị em giấu trong nhà nhỉ?”

Anh lười biếng dựa vào sô pha, tay vẫn giữa chặt đầu cô, để cô làm loạn trong lòng anh, một tay giơ lên, vuốt ve người cô, Thời Niệm Ca thuận theo ôm lấy cổ anh, lại hôn phớt lên cằm anh, sau đó lại lém lỉnh cắn thêm cái nữa, rồi dùng lời lẽ dụ hoặc: “Hay là thế này, sau này mỗi lần đi học về anh đừng về nhà nữa, cứ ở lại phòng của em, giống như em nuôi tiểu bạch kiểm vậy, em nuôi anh nhé Tần Tư Đình.”

Cô chủ của tập đoàn Thời Đạt đã lên tiếng dụ dỗ thái tử họ Tần làm tiểu bạch kiểm của cô, còn luôn miệng nói nuôi anh.

Tần Tư Đình cười khẽ, nhéo nhéo má cô: “Anh không ngại để em nuôi đâu, nhưng lỡ ngày nào đó em chơi chán rồi, anh biết tìm ai để ăn vạ bây giờ?”

Thời Niệm Ca hùa theo anh: “Em sẽ giới thiệu phú bà khác cho anh, đừng nghĩ bình thường em không qua lại với ai mà lầm nhé, em quen nhiều lắm đấy, tiểu thư nhà nào cũng biết em, giống như anh đấy, em sẽ đẩy anh đến trước mặt họ, cam đoan ai ai cũng muốn nhào vô ăn anh.”

Tần Tư Đình nheo mắt, không cười nữa, không ngẩng đầu lên cũng không để cô hôn nữa, khẽ liếc cô một cái: “Bỏ được à?”

Thời Niệm Ca vội cười lém lỉnh, nhanh chóng ôm anh lấy lòng: “Sao em bỏ được, đố ai dám giành anh với em, em sẽ đánh bay hết tất cả bọn họ.”

“Em còn có bản lĩnh này cơ à?”

“Hừ, dù sao nếu có người cả gan giành anh, em cam đoan sẽ đánh người đấy! Đến một người đánh một người, đến hai người anh đánh cho cả đôi! Đừng hòng mà cướp được anh!” Thời Niệm Ca đắc ý ba hoa chích chòe trong lòng anh, sau đó lại nhấc đầu lên: “Em nghĩ sắp tới phải tìm một võ quán, kiếm sư phụ học công phu thôi!”

Tần Tư Đình bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, ôm chặt người trong lòng hơn, cúi đầu hôn lên trán cô: “Nói thì hay lắm, sau này ai dám lại gần anh, em cứ xông ra cản giúp anh, không được trốn, không được bỏ chạy.”

“Duyệt.”

Hai người tỉ tê một lúc, cảm thấy sự căng thẳng giảm đi rất nhiều, Thời Niệm Ca thò ra khỏi lòng anh, đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, em giúp anh lấy chăn gối ra.”

Tần Tư Đình không nói gì cả, chỉ nhìn theo cô, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mặc kệ ánh mắt anh chất chứa nỗi niềm lẫn dự tính gì, cô co giò bỏ chạy đi tìm chăn.

Phòng cô không có quá nhiều đồ dự phòng, nhưng năm trước lúc dọn đến đây dì Hương có để sẵn hai bộ chăn gối, nói cô thích bộ nào thì đổi bộ đó, cô nhớ bộ chăn gối kia rất êm, nằm lên rất dễ chịu.

Tần Tư Đình yên lặng nhìn theo cô, vừa rồi còn chủ động, bây giờ lại khệ nệ bưng chăn và gối ra, sau đó trải xuống cạnh giường cô, đặt gối đầu xong, sau đó nằm thử một lúc, rồi mới vui vẻ đứng lên: “Đã lắm, thoải mái vô cùng, anh lại đây nằm thử đi.”

Tần Tư Đình vô cùng phối hợp đứng lên đi tới chỗ cô, Thời Niệm Ca vội tránh sang một bên, kéo chăn sang: “Anh nằm thử đi, rất thoải mái.”

“Không cần, anh đi rửa mặt.”

Cho dù không tắm, nhưng vừa từ bên ngoài về, anh vẫn phải rửa mặt.

Thời Niệm Ca gật đầu: “Ừm, để em xem xem còn bộ nào không, trải thêm cho êm hơn.”

Tần Tư Đình không nhiều lời, xoay người bước vào phòng tắm.

May sao vừa rồi Thời Niệm Ca đã bỏ nội y vào giỏ giặt đồ, không thôi sẽ bị anh nhìn thấy nữa.

Nghe thấy tiếng nước xả trong phòng tắm, Thời Niệm Ca lại giẫm giẫm lên chăn dưới đất, cảm giác như chẳng trải gì cả, ngủ thế này thật không thoải mái.

Cô ngồi cạnh giường, cúi đầu nhìn chăn dưới đất đột nhiên ôm một con gấu bông lớn xuống, đặt bên cạnh bộ chăn dưới đất.

Sau khi rửa mặt xong Tần Tư Đình ra ngoài, trêи tóc vẫn đọng ít nước, thoạt nhìn rất có cảm giác, Thời Niệm Ca ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn thấy ánh mắt anh cũng bị gấu bông thu hút.