Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 347: Tin tức linh thông Bách Hiểu Sinh (2)



Lý Thiên Nhai lúc này mới đưa ra đề nghị ở Thiên Vân Thành mở một cuộc luận võ, đối tượng chính là các môn phái thanh niên tài tuấn, ai là người chiến thắng cuối cùng vừa có thể mang về cho môn phái mình danh tiếng, mang về cho bản thân mình giang hồ đệ nhất thiên tài danh hiệu, lại có thể được sở hữu đồ vật này.

Lúc đó không ít người liền trực tiếp bất bình, hắn là Lăng Tiêu Phái đại sư huynh thực lực mạnh nhất đương nhiên có thể ở bên trong có cơ hội tranh giành bảo vật này, bọn hắn chỉ là bình thường chính phái thanh niên võ giả có cơ hội cùng đối phương tranh đoạt sao?

Như vậy công sức bọn hắn bỏ ra tru diệt tà phái chẳng phải là để cho vui thôi sao? 

Cuối cùng, một cuộc mắng chiến diễn ra không ai phục ai.

Nhưng những môn phái hàng đầu đều tụ tập về đây, cả Vấn Kiếm tông cùng Huyền Không Tự đều nhanh chân xuất hiện bọn hắn lời nói vô cùng có trọng lượng, lúc này mới đưa ra được nhận thức chung.

Trận chiến cuối cùng là ba người hỗn chiến, như vậy cho dù là mạnh nhất người cũng không thể một mình chiếm hết ưu thế, lúc này muốn thắng còn phải xem quan hệ cùng trí tuệ, có thể lôi kéo người trong trận hỗn chiến này đứng về phía mình hay không.

ở trong hỗn chiến, cái gì cũng có thể xảy ra a.

Chính phái ba đại cự kình đều lên tiếng, như vậy đám người kia tiểu môn tiếu phái võ giả liền chỉ có thể hậm hực nghe theo mà thôi, dù sao bọn hắn cũng không có dũng khí cùng ba đại đỉnh phong môn phái hò hét, muốn có cơ hội đoạt lấy bảo vật, chỉ có thể ở trên sàn đấu trổ hết tài năng mà thôi.

Nhưng không ai không biết, sàn đấu này chính là dành cho trên giang hồ các thanh niên tài tuấn dưới ba mươi tuổi, cũng chính là Thăng long bảng cao thủ lứa tuổi.

Sàn đấu vừa mở ra, người đứng ở trên đài cuối cùng không ai khác chính là Thăng Long bảng cao thủ người.

Nếu có hắc mã, cũng chỉ có thể là Thăng Long bảng đánh ra hắc mã mà thôi.

Nhưng cuối cùng tà phái cao thủ cũng ra mặt, không ít chưởng môn cấp bậc nhân vật tà phái liền hướng chính phái tạo nên áp lực, nếu không cho môn nhân đệ tử của bọn hắn tham gia lần này tranh tài, bọn hắn sẵn sàng mở ra chính tà đại chiến.

Dù sao chính tà mâu thuẫn đã không phải ngày một ngày hai, bọn hắn đại chiến cũng đã mở qua mấy lần, mỗi lần đều là thương vong thảm trọng máu chảy thành sông.

Thực chất cái kia bảo vật cũng không đáng giá như vậy, nhưng tà phái ở chỗ này liền thua thiệt, bọn hắn muốn là giành lại mặt mũi, bảo vật chỉ là phụ mà thôi.

Cuối cùng sự việc này liền có một cái chung kết, võ đài mở ra, người không hạn lượng.

Chỉ cần là giang hồ nhân sĩ, dưới ba mươi tuổi, không phân biệt là chính hay tà, ngươi có bản lĩnh vậy liền lên đài.

Ba người mạnh nhất cuối cùng mở ra hỗn chiến hình thức, ai là người còn đứng ở trên đài cuối cùng là người chiến thắng, bảo vật sẽ về tay người đó.

Người đó cũng sẽ vinh dự nhận được danh hiệu giang hồ đệ nhất tuấn kiệt.

Trong thời gian này, ở Thiên Vân Thành chính-tà hai bên đều sẽ ăn ý ngừng chiến, chuẩn bị cho võ đài đại chiến sắp tới!”

Bách Hiểu Sinh nói xong liền miệng đắng lưỡi khô uống một li trà xong hứng thú nhìn về phía Tiếu Mị Mị nói:

“ Tiếu cô nương, sư phụ của ngươi nghe nói cũng có xuất hiện, nàng cũng đang tìm ngươi a, các ngươi rốt cuộc là có chuyện gì đây?”

Hắn hỏi các ngươi đương nhiên là hỏi nàng cùng Triệu Vô Cực rốt cuộc là làm gì mà để cho sư phụ của Tiếu Mị Mị trên giang hồ tìm nàng, không trở lại cùng đối phương báo cáo một câu.

Nhìn hai người thái độ thân mật như vậy, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn đã có một chân, Tiếu Mị Mị sư phụ Âm hậu lại ở trên giang hồ tìm kiếm nàng tung tích, chắc chắn là nàng đã mất tích một thời gian dài rồi mới đúng.

Bách Hiểu Sinh câu hỏi này là cố ý dò xét một chút mà thôi.

Tiếu Mị Mị ánh mắt lóe lên một tia dị dạng, trong lòng nhớ lại cái kia bóng lưng đáng kính, nàng hơi cúi mặt xuống có chút trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu lên nở một nụ cười vui vẻ nói:

“ đợi một lát ta sẽ đi qua bên sư phụ bái phỏng, một thời gian rồi cũng không gặp người. Ta chỉ là có chút chuyện đột xuất mà thôi, Bách công tử không cần quá lo lắng!”

Bách Hiểu Sinh hiểu ý gật đầu, không cố gắng truy hỏi đến cùng.

Triệu Vô Cực tranh thủ hỏi:

“ lúc nào tổ chức thi đấu?”

Bách Hiểu Sinh vừa ăn vừa nói:

“ một tuần nữa, cũng sắp rồi!”

Triệu Vô Cực nhíu mày hỏi:

“ ở đây người đông phức tạp, bọn hắn làm sao đảm bảo được chính-tà hai phe ngừng chiến?”

Bách Hiểu Sinh dừng đũa cười nói:

“ bọn hắn tổ chức một tuần tra đội ngăn chặn cùng xử lí đám người gây rối, là từ năm đại môn phái tạo thành hộ vệ đội bao gồm Huyền Không Tự, Vấn Kiếm tông, Lăng Tiêu Phái, Hắc Nhật Tông cùng Cực Nhạc Ma Tông. Bên Cực Nhạc Ma Tông của Tiếu cô nương là do nàng đại sư tỉ đích thân lãnh quân, hai bên chính-tà lẫn nhau coi chừng, bọn hắn ở trong thành tới lui tuần tra ngăn chặn các vụ ẩu đả của cả hai bên!”

Triệu Vô Cực nhíu mày, nói là năm đại môn phái thực chất cũng chỉ có bốn đại môn phái hai chính hai tà là đối lập với nhau mà thôi, Huyền Không Tự mấy tên hòa thượng kia chắc cũng không nóng lòng trừ ma vệ đạo như vậy, bọn hắn thế lực ngang bằng bên Cực Nhạc Ma Tông cũng sẽ không ăn thiệt thòi gì.

Hơn nữa sử tỉ của Tiếu Mị Mị Lý Điệp tự mình dẫn đội nếu xảy ra chuyện gì Triệu Vô Cực càng thay nàng vui mừng mới phải.

Triệu Vô Cực lại hỏi:

“ thời gian này Thiên Vân Thành còn có cái gì đại sự nữa hay không?”

Bách Hiểu Sinh suy nghĩ một chút nói:

“ nếu nói tiểu sự thì nhiều không đếm xuể, đại sự ngoài việc kia cũng chỉ có một cái nữa mà thôi.

Từ gia thiếu chủ Từ Tiểu Bạch một năm trước đột phá nhất lưu cảnh giới sau trở về Từ gia liền bế quan không ra, Từ gia cũng mạnh mẽ hướng bên ngoài bỏ tiền vốn điên cuồng mua các loại thiên tài địa bảo trở về. 

Cho dù là kẻ ngốc cũng biết bọn hắn đây chính là muốn bồi dưỡng gia tộc nhân tài.

Chín tháng trước, Từ Tiểu Bạch phá qua mà ra, đột phá nhất lưu trung kì cảnh giới, dẫn đầu Từ gia toàn bộ trưởng lão hướng Hắc Lang Bang khai chiến.

Hắn một kiếm chém ra, kiếm khí hiện hình, Hắc Lang Bang bang chủ nhất lưu hậu kì cảnh giới liền bị hắn một kiếm ngạnh sinh sinh chém làm đôi, Hắc Lang Bang như rắn mất đầu bị Từ gia trưởng lão điên cuồng đồ sát.

Sau trận chiến đó cả Thiên Vân Thành các gia tộc đều bị Từ Tiểu Bạch một tiếng hót làm nên kinh người dọa sợ, rất nhiều gia tộc nhanh chóng thể hiện đối với bọn hắn thái độ hữu hảo, không dám cùng Từ gia là địch.

Từ gia cũng không thể hiện ra cái gì tự cao thái độ, tiếp tục yên tĩnh tiêu hóa bọn hắn từ Hắc Lang Bang thôn phệ được miếng thịt lớn này, phi tốc phát triển.

Đồng thời cũng không ngừng hướng bên ngoài thu mua các loại dược liệu, lần này không cần nói cũng biết, Từ gia chính là muốn toàn lực bồi dưỡng Từ Tiểu Bạch để cho hắn có thể tiếp tục tu luyện đến cảnh giới càng cao hơn.

Từ Tiểu Bạch một kiếm thành danh, nhưng đáng tiếc cảnh giới vẫn có chút thấp không thể lên được Thăng long bảng.

Hắn sau đó lại tiếp tục ở Từ gia tiềm tu, một bước cũng không ra khỏi cửa. Bây giờ đã bảy tháng qua đi vừa tròn một năm, chỉ sợ cảnh giới đã đến một cái cảnh giới vô cùng cao thâm, lần này tranh bảo sự kiện hắn nhất định sẽ đại diện Từ gia tham gia, ở trên võ đài tỏa ra của mình mạnh mẽ quang huy!”

Tiếu Mị Mị yên lặng nghe Bách Hiểu Sinh nói, nàng cũng giống như Triệu Vô Cực rất cần những thông tin này, dù sao cả hai người ở Thôi tình cốc một năm thật đúng là cùng ngoại giới cách biệt, trở thành mù thông tin.

Nghe Bách Hiểu Sinh nói vậy, Tiếu Mị Mị liếc mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực một chút.

Nàng nhớ rõ Từ Tiểu Bạch chính là năm xưa cùng Triệu Vô Cực vây công nàng, khiến nàng đại sự không thành.

Cũng từ đó nàng mới quen biết Triệu Vô Cực, trở thành của hắn bạn gái.

Triệu Vô Cực mỉm cười gật đầu, Từ Tiểu Bạch mang trên người rất nhiều đan dược của hắn tặng cho, không đột phá nhanh chóng mới là chuyện lạ đây.

Dù sao đối phương cũng không phải giống như hắn tu luyện cần đại lượng thời gian luyện tạng tiêu tốn công sức như vậy, lại có Từ gia toàn lực chống lưng, cảnh giới không tăng nhanh mới là lạ đây.

Quả nhiên Từ Tiểu Bạch cũng không làm hắn thất vọng a, nếu có thời gian nhất định phải cùng hắn so tài một phen, xem hắn thời gian này đã mạnh mẽ tới mức độ nào rồi.

Triệu Vô Cực lại hỏi:

“ còn gì nữa không?”