Hi Du Hoa Tùng

Chương 29: Khinh Bạc Ác Nữ



Sự thật thì Lưu Phong cũng có chút hiểu lầm Vương Đông Đông. Vương Bảo Nhi mặc dù là luôn ỷ thế hϊế͙p͙ người thế nhưng trước mặt muội muội của mình lại tỏ ra rất nghiêm trang chỉnh tề, tri thư đại lễ. Hơn nữa Vương Đông Đông theo danh sư luyện võ, thời gian ở nhà rất ít cho nên đối với những chuyện mà ca ca gây ra cũng không hề biết đến. Cho nên trong lòng nàng thì ca ca mình chính là một hình tượng hoàn mỹ.

"Ngươi quả thật là không biết phân biệt trắng đen, thốt ra những lời vô sỉ. Nếu ta không đến đây không thấy ca ca ngươi ra tay ức hϊế͙p͙ hai mẹ con nữ nhân xinh đẹp kia thì ta cũng chẳng thèm giáo huấn Vương đầu heo kia đâu." Lưu Phong nói, tay chỉ về phía người mẹ trẻ.

Vương Đông Đông lạnh lùng nhìn người mẹ trẻ, khinh thường nói:

-Ngươi nói bậy, nữ nhân trong Vương phủ của ta còn nhiều người đẹp hơn vị cô nương này, ca ca ta như thế nào lại thèm để ý đến nàng?

"Ngươi, ngươi cũng là người xấu." Linh Nhi từ trong lòng mẹ ló đầu ra, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng trừng mắt, le lưỡi nhìn Vương Đông Đông mà nói.

Vương Đông Đông hôm nay vốn là đã bị Lưu Phong sỉ nhục một trận, nay lại thấy một đứa bé ba tuổi cũng chọc tức mình, lửa giận bừng bừng nổi lên:

-Ngươi còn nhỏ biết gì mà nói, cẩn thận kẻo ta xách lỗ tai ngươi lên bây giờ.

Tiểu bì nương đã sai lại càng sai, ngay cả một hài tử nhỏ xíu mà cũng muốn bức hϊế͙p͙. Lưu Phong giận dữ, thân thể rung lên thi triển Thất Tinh Huyễn Ảnh Bộ, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở sau lưng Vương Đông Đông, không để cho nàng phản ứng đã sử dụng hữu thủ ôm eo nhấc bổng nàng lên, tả thủ thuận thế vỗ xuống cặp ʍôиɠ căng tròn của nàng.

"Ngươi muốn làm gì?" Vương Đông Đông chỉ thấy từ cặp ʍôиɠ mịn màng của mình truyền đến một cảm giác nóng rát đau đớn, thân thể mềm mại khe khẽ run lên, nước mắt bắt đầu rơm rớm chảy ra.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói:

-Hừ, dung nhan xinh đẹp như hoa, nhưng tâm lại như rắn rết, ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng không buông tha, hôm nay ta nhất định hảo hảo giáo huấn ngươi một phen." Vừa nói Lưu Phong vừa đánh xuống cặp ʍôиɠ mềm mại của nàng. Vương Đông Đông vừa thẹn vừa tức, lúc này lập tức khóc như mưa.

"Ngươi. buông ta ra, ta chỉ là hù dọa đứa trẻ mà thôi, không hề có ý định ra tay." Vương Đông Đông lên tiếng cầu xin Lưu Phong.

Lưu Phong lúc này chỉ thấy kɧօáϊ trá đét xuống cặp ʍôиɠ đàn hồi của nàng mà thôi, không để ý đến lời nói của nàng nữa.

Có mấy người đi đường lớn gan đứng xem thấy vậy lập tức la lớn:

-Mau đến xem, thiên kim tiểu thư của Giang Nam tuần phủ bị người ta đét vào ʍôиɠ.

Tuần phủ vốn tại đây luôn luôn ức hϊế͙p͙ lương dân, hôm nay được dịp thưởng ngoạn thiên kim tiểu thư của quan Tuần phủ bị đét đít, trong chốc lát người xem đã kéo đến đông nghịt.

Vương Đông Đông xấu hổ không biết chui đi đâu cho hết thẹn vội vàng quát:

-Cút ngay, cút hết cho ta, người nào còn ở đó nhìn, ta sẽ gọi cha ta đem bọn ngươi ra cổng thành chém đầu hết.

Lời này vừa nói ra dân chúng chung quanh quả nhiên sợ hãi, lập tức chạy đi không dám ngoảnh đầu lại.

Người mẹ trẻ cũng có chút lo âu vội vàng nhắc nhở hắn:

-Công tử, chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây, lát nữa quân lính của Tuần phủ sẽ đến đây đấy.

Lưu Phong cười hắc hắc nói:

-Không cần vội, ta đã có đối sách.

"Ngươi buông ta ra nếu không phụ thân ta sẽ giải ngươi ra cổng thành chém đầu." Vương Đông Đông khua tay loạn xạ, miệng không ngừng kêu la sử dụng thủ đoạn lúc nãy uy hϊế͙p͙ Lưu Phong.

"Chát"

Lưu Phong cười lạnh, lại đánh xuống ʍôиɠ nàng một cái. Vương Đông Đông càng kêu to hắn càng đánh mạnh xuống.

"Tiểu sắc lang, ngươi nhớ cho kỹ, hôm nay khi nhục ta, sau này nhất định ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội." Vương Đông Đông vốn là nữ tử ngang ngạnh, lại luyện võ công từ nhỏ, kiên quyết không van xin hắn.

Lưu Phong cười hắc hắc, vừa đánh vừa nói:

-Trả lại gấp bội? Nếu ngươi sau này cũng muốn vuốt ʍôиɠ của ta thì ta đương nhiên cũng sẽ không ngại.

Lưu Phong thầm nghĩ nếu như được ngọc thủ mềm mại của Vương Đông Đông xoa bóp ʍôиɠ của hắn thì cũng là một loại kɧօáϊ cảm đáng hưởng thụ.

"Vô sỉ, vô lại." Vương Đông Đông có nén đau, cắn răng mắng hắn.

"Chát"

Vương Đông Đông càng gào thét hắn càng đánh mạnh, đôi lúc còn thuận tay o một cái vào làn da non nớt trắng mịn trêи đồn bộ của nàng, không chút thương hương tiếc ngọc.

"Tiểu bì nương, ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, để ta thay cha ngươi dạy dỗ ngươi." Lưu Phong vừa được ôm mỹ nhân vừa được tùy tiện dày vò cặp ʍôиɠ tròn trĩnh của nàng, quả thực là thống kɧօáϊ. Cứ thế làm cho đồn bộ của nàng trở nên nóng rực.

"Lưu Phong ác tặc, ta nhất định phải đem ngươi băm vằm thành trăm ngàn mảnh. A a a. Ngươi là tên bại hoại, ta. ta nhất định sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi. A a a." Đột nhiên nàng bỗng im bặt, nghĩ lại bộ ʍôиɠ của mình từ trước đến giờ chưa ai chạm vào, không ngờ hôm nay lại bị tên bại hoại này hủy hoại hết sự trong sạch, sau này phải làm thế nào chứ. Nghĩ vậy bất giác nàng khóc rống lên.

Người mẹ trẻ thấy bộ dạng của Vương Đông Đông như vậy cũng cảm thấy bất nhẫn, tiến lên khuyên nhủ:

-Công tử. người hãy thả Đông Đông tiểu thư ra, ʍôиɠ của nữ nhân. thật không thể tùy tiện làm như vậy.

Đề cập đến "ʍôиɠ" của nữ nhân, người mẹ trẻ cũng không tránh khỏi chút ngại ngùng, khuôn mặt phút chốc đã chuyển thành đỏ hồng.

Ánh mắt Lưu Phong liền theo thế dừng ngay trêи cặp ʍôиɠ của tiểu bì nương, hắn lập tức nhận thấy dù đã có mấy lớp quần áo ngăn cách thế nhưng lúc này cặp ʍôиɠ tròn trĩnh của tiểu bì nương đã sưng vù lên, phỏng chừng vài ngày nữa đi lại cũng sẽ rất khó khăn đây.

"Tiểu bì nương, nể mặt vị nữ nhân thiện lương, ôn nhu này đứng ra xin cho ngươi, ta tạm thời tha cho ngươi, nếu sau này còn để ta thấy ngươi làm việc ác thì sẽ trừng phạt ngươi bằng thủ đoạn tàn ác hơn gấp thập bội ngày hôm nay." Lưu Phong bàn tay đặt lên ʍôиɠ của tiểu bì nương, lớn tiếng nói.

Vương Đông Đông vốn là định tiếp tục lên tiếng nhục mạ nhưng nghe hắn nói sau này nếu gặp lại sẽ thi triển thủ đoạn còn ác độc hơn, bất giác sợ đến mềm nhũn người, vội vàng lí nhí nói:

-Ta biết sai rồi, sau này sẽ không dám. nữa.

Lưu Phong tự nhiên là biết những lời này hoàn toàn không phải là chân tâm, đích thị là hận mình muốn chết bất quá đang nằm trong tay mình nên đành phải xuống nước mà thôi.

Lưu Phong hôm nay vốn là cố ý tìm người để phát tiết nỗi bực dọc trong lòng, bây giờ cũng đã thỏa mãn, đối với việc sau này có bị trả thù hay không cũng không thèm để ý đến.

"Hôm nay giáo huấn ngươi cũng đã đủ, tạm thời cho ngươi đi." Nói xong Lưu Phong lập tức đặt Vương Đông Đông xuống, ai ngờ đánh vào ʍôиɠ thật là lợi hại, nàng ta vừa mới đứng lên tức thì thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té lăn ra đất.

Lưu Phong được dịp lên tiếng trêu chọc:

-Ngươi làm sao thế, không phải ngươi là người tập võ sao, như thế nào mà ngay cả đứng lên cũng không vững là sao?

Vương Đông Đông bị Lưu Phong nhục mạ, nước mắt chực trào ra, miệng mím lại, cúi đầu lầm lũi bước đi.

Lưu Phong cười hắc hắc, quay sang nói với người mẹ trẻ:

-Không còn việc gì nữa, chúng ta đi.