Lưu Phong nhìn thấy, trong lòng kinh hoàng, vật ở giữa hai chân không kiềm chế được, trồi lên. không cần thận thì chỉ chút xíu nữa là đụng vào miệng của Thanh Nghi.
"Công tử gia. !?" Liễu Thanh nghi đầu tiên la một tiếng, muốn xuất ngôn hỏi, rồi lại hiểu được. lúc này xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nói nữa, yên lặng xoa bóp cho Lưu Phong.
Bất quá, không nói lời nào đã thấy qua nội y hiện đại bên trong hấp dẫn như vậy, cảm giác kϊƈɦ thích mãnh liệt thực sự không phải là tầm thường. Đương nhiên cũng từ mặt này có thể thấy rõ tầm quan trọng của nội y phụ nữ. Lưu Phong tin chắc, biện pháp kϊƈɦ tình của Túy Xuân lâu mai sau này tuyệt đối sẽ rất táo bạo, có lẽ chính mình cũng không nghĩ ra là điều này sẽ viết nên một trang sử hoành tráng trong ngành giải trí.
"Thanh Nghi, xin lỗi, ta thay nó xin lỗi ngươi, tiểu huynh đệ này gần đây không có như vậy, nhưng thấy ngươi cười. nó. nó." Lưu Phong xấu hổ nói, chẳng ngại mặt dày.
Để đạt tới hiệu quả mong muốn, Lưu Phong hạ lệnh yêu cầu lão bảo ra lệnh cho các kiều nữ trong thanh lâu tuyên truyền rộng rãi. Kết quả thật ngoài tưởng tượng, sau khi nghe xong lời truyền tin của các cô gái, không một ai ngoại lê ̣, tất cả đều rất kϊƈɦ động, tràn đầy hứng thú.
Lão bảo liền hồi báo sự quan tâm của khách làng chơi cho Lưu phong, Lưu Phong nhận ra rằng chính mình đã đánh giá thấp sức mạnh của biểu diễn kϊƈɦ ɖu͙ƈ, đại sảnh của Túy Xuân lâu không cách nào dung nạp được số lượng khách đông đảo, vì thế Lưu Phong mô phỏng cách thức diễn xướng hiện đại bằng cách bán vé vào cửa. Bởi vì lần đầu tiên diễn xuất, cho nên giá vé không thể cao lắm, sau khi tổng hợp số liệu khách đến xem biểu diễn kϊƈɦ ɖu͙ƈ, Lưu Phong quyết định giá vé là mười hai lượng bạc, lầu bao sương (tức vé bàn VIP trêи lầu) giá là năm trăm hai mươi lượng bạc.
Thật ra, Lưu Phong nghĩ, trêи lầu ngoại trừ thanh tĩnh một chút, ngoài ra, đứng góc độ địa thế tuyệt thể không bằng với đại sảnh. Đương nhiên người khác có thể không nghĩ thế, nên hắn không quan tâm đến sự tình này.
Căn cứ năng lực của đại sảnh cùng khu vực VIP trêи lầu, ước lượng sẽ có năm trăm vé, vé VIP là mười lăm, để ngăn chặn vé giả, Lưu Phong đã làm kí hiệu riêng cho mặt sau của mỗi vé, hắn sử dụng thỏi than vẽ một bức họa là một khối tam giác bên trong là hình một mảnh đồ lót. Trong tam giác có hình đồ lót dành cho vé VIP, hắn còn thêm cả chữ ký của mình vào.
Làm hơn năm trăm vé, Lưu Phong có gặp chút rắt rối là vẽ một cái tam giác có một cái hình đồ lót bên trong phải mất đến một ngày, hơn nữa phải sử dụng hơn mười khối than mới hoàn thành.
Vé bắt đầu được lên kế hoạch để bán. Khách dự kiến mua là những người có tiền, hoặc là những người ɖâʍ đãng, nhưng không ngờ tin truyền miệng như vũ bão cuồng phong, ngay cả những người có công danh, quan chức, văn nhân tài tử cũng đến Túy Xuân lâu mà mua ve ́, làm cho hiện trường bán vé đến đông đúc đến 3 tầng ra vào nườm nượp, nhộn nhịp mãi không thôi.
Lưu Phong thấy cảnh này, cùng Bạch Thiên hành thương thảo một chút, mỗi vé lúc trước mười hai lượng giờ điều chỉnh tăng đến ba mươi hai lượng, vé VIP tăng vọt lên trời đến một ngàn hai trăm lượng.
Kết quả cuối cùng thật bất ngờ, loại ɖâʍ đãng thật là nhiệt tình, không thể tưởng tượng được là năm trăm vé không đầy một canh giờ đã bán hết sạch.