Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 2: Chương 1-2





Một trăm năm mươi năm trước, ở phía Tây có một con hồ ly tinh, lúc nàng vừa xuất hiện đã khiến cho đám yêu tinh lớn nhỏ trên núi đều phải kinh động, bởi vì nàng đến đây không chỉ có một mình mà còn mang theo một đám nhân mã trùng trùng điệp điệp tiến vào núi, toàn bộ đều là yêu tinh.

Lúc đó Hắc Sơn Lão Yêu từng là kẻ uy phong một thời đắm mình trong truỵ lạc thành thằng oắt con ôm cây gõ bô.

Danh tính cũng là vang dội, cũng từng một thời là ác nhân dọa con nít phát khóc.

Người tốt cũng có, mặc bạch y mang ngọc quang, anh tuấn tiêu sái tin quân cũng có trong đám đó, vì nữ nhân ngồi bên trong kiệu mà khiêng đồ.

Nhắc tới nữ nhân này rốt cuộc lấy đâu ra cái bản lĩnh sai khiến đó còn là đại thần hay đại yêu, nói ra thì cũng rất dài dòng.

Thế nhưng người ta chịu cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, ngươi bảo nàng phải làm bây giờ!
Hồ Lệ Khanh ngồi bên trong kiệu, thưởng thức nhìn cảnh vật xuyên qua trường sa mỏng treo trước kiệu, nơi này có cao sơn lưu thuỷ, cây xanh tạo bóng mát, phía sau còn có núi cao như mãnh hổ, trước có sông dài uốn lượn như rồng, trên cao đầu núi còn có ánh mây mơ hồ tràn đầy màu tím bốc lên, đúng là nơi tốt để yêu tinh tu luyện thành tiên gia.

Hồ Lệ Khanh tu mấy trăm năm mới có được hình dáng con người, bốn trăm năm trôi qua, ông trời sớm muộn gì cũng sẽ lấy đi tính mạng của nàng, nàng phải tìm một nơi khác để tránh kiếp, mà ngoài thành Nam Kinh phía Tây Sơn đúng là một nơi tốt, không tiếc gây chiến một mình chống lại toàn bộ gia tộc, cũng chỉ là muốn tìm một chỗ có phong thủy tốt để mình có thể vượt qua tai kiếp, miễn cho yêu khí tu luyện trăm năm qua bị tiêu diệt.

Đám người đi vào núi, ngọn núi yên tĩnh nhất thời khiến cho gà bay chó sủa.

Hiểu được phong thủy Tinh Quân liền chỉ điểm một chỗ, nói rằng đây là con suối long mạch, chỉ cần ở yên chỗ này có thể hấp thụ được nhật nguyệt tinh hoa của đất trời.


Là một nơi có đất bằng phẳng, bên cạnh con có con suối nhỏ đổ xuống nước xuống sông, ở đây còn có cây lớn ngàn năm đầu ngọn mọc thẳng lên tới trời, phía trước là cỏ cây xanh biếc còn có thêm nhiều loại hoa khác nhau chen nhau mọc.

Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn nơi, chỉ ngón tay nói, "Chính là nơi này."
Lúc này đám người cũng trở nên bận rộn, Hồ Lệ Khanh an nhàn thoải mái đưa ra yêu cầu, nàng muốn họ dựa theo ý của nàng mà xây một tòa cung điện, giống như đúc lúc còn ở trong Nam Kinh.

Có người còn đang muốn hạ thủ dưới cái cây bên cạnh, lại bị một tiếng hổ gầm dọa lui ba bước.

Một đạo bạch quang từ trên cây hạ xuống, im lặng đứng trước mặt mọi người.

Đó là một con bạch hổ vô cùng to lớn, toàn bộ da lông trên người trắng noãn như tuyết, tứ chi cường tráng vững vàng đáp xuống, cái đuôi duỗi thẳng như kiếm, khí thế hung tàn, sát khí kinh người, trong con ngươi nó còn mang một ánh kim sắc thuần túy, bị ánh mắt của nó quét qua một lượt khiến cho đám người đó sợ hãi dựng cả lông tơ, răng nanh lộ ra bên ngoài, lạnh lùng hướng về phía đám người kia.

Chỉ cần họ dám tới gần sẽ giết chết không tha!
"Các ngươi từ nơi nào đến, muốn ở đây làm gì!" Bạch Hổ lên tiếng, đó là giọng của một nữ nhân.

Từ trên người nàng tản mác một loại khí tức quỷ dị, vừa giống như yêu vừa giống như tiên, nàng mamng trong người hai loại tiên khí cùng yêu khí thuần khiết, cũng không giống tiên mà cũng không giống yêu, khiến co mọi người cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Bởi vì ta thích ở đây." Người đáp lại chính là Hồ Lệ Khanh đang ngồi bên trong kiệu.

Ánh mắt sắc béng của Bạch Hổ nhìn bề phía nàng, xuyên qua trướng lụa trắng, tài năng lộ rõ, khiến cho da thịt Hồ Lệ Khanh nổi da gà.

Sát khí thật hung tàn!
Hồ Lệ Khanh bị sa trướng che khuất không nhìn rõ được cục diện bên ngoài, náng liền vén màn đi ra, vừa thấy một con bạch hổ to lớn, toàn thân bộ lông trắng như tuyết.

Con ngươi tinh khiết màu vàng chói lóa, Hồ Lệ Khanh đối với ánh mắt của nàng không khỏi há hốc vì kinh ngạc.

Đồng tử đẹp quá.

Bạch Hổ xuyên qua đám người nhìn thấy được nữ nhân trong tấm rèm bước ra, tấm màn lụa trắng vén lên lộ ra một màu đỏ chói, tấm màn kéo lên lộ ra người bên trong, y phục đỏ kia cũng không thể che hết được hai khỏa trắng noãn trước ngực, toàn bộ da thịt từ vai đến cận ngực đều bại lộ trong không khí, chỉ sợ là chừng đó cũng không đủ mà che lấp mấy chỗ đó, hai tay còn đeo rất nhiều vòng, đồng thời mỗi khi nhấc tay còn mang theo tiếng va chạm sinh ra thanh âm thật sễ nghe.

Bạch Hổ nheo mắt lại nói: "Ngươi không biết quy củ nơi này sao?"
"Tiểu nử tử vừa mới tới đây, hoàn toàn không biết gì cả, không bằng chờ ta nghỉ chân một chút, chờ người từ từ nói cho ta nghe, ta nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe." Hồ Lệ Khanh quanh co nói, trước tiên đem nàng ổn định một cái.

Bạch Hổ nhảy qua người đám yêu tinh, phóng đến trước màn lụa.

Các loại pháp khí nhất thời mang sát khí chìa ra đối diện trước mặt Bạch Hổ.


Bạch Hổ không một chút e sợ, móng vuốt vươn ra thân thể nghiêng về phía trước, chuẩn bị nghênh chiến: "Chỉ là một con hồ ly tinh cũng dám đến Tây Sơn làm càn!"
Hồ Lệ Khanh cũng không nghĩ tới chỗ này cũng đã có người chiếm, lại còn lại một con hổ nửa yêu nửa tiên, trong lòng cả kinh, khiến lòng nàng dao động, nhưng thấy nàng kia lớn lối như vậy, ngược lại càng không muốn đi, ngươi kêu ta đi thì ta phải bỏ lại chạy về kinh thành cầu cứu sao?
Nhưng mà đây là chỗ nàng muốn có!
Hồ Lệ Khanh bước xuống kiệu, mắt cá chân đeo một chuỗi vòng vi nàng đứng lên liền mang theo tiếng động, chân nàng còn chưa kịp chạm xuống đất thì đã có kẻ nhanh cởi xiêm vì nàng lót đường.

"Lệ Khanh, tại sao ngươi thích đến nơi khỉ ho cò gáy của bọn điêu dân này, hà tất gì ngươi nhất định cứ phải chọn cái chỗ này chứ, không bằng đến động tiên của ta, có mỹ cảnh, có nước từ trên núi chảy xuống đẹp như tranh vẽ." Một mỹ nam tử mặc áo bào kim long màu trắng lập tức nói.

"Cái động của ngươi thì có cài gì mà nhìn! Sơn sơn thủy thủy phải kể tới Thiên Sơn của ta là đẹp nhất, huống chi chỗ đó cũng không có một con cọp cái nào!" Thượng tiên Tiên Sơn liền lời.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, toát ra vô số ánh lửa nhỏ, cho đến khi ánh mắt càng trở nên hung phẫn, Hồ Lệ Khanh nhất nhất lắc đầu, nàng cũng không thèm.

Động tiên thì tiên khí quá nặng, mà Thiên Sơn lại là nơi ở của tiên gia, cũng không thích hợp cho nàng tu luyện.

Nàng muốn tìm một nơi, khí chất thuần túy, không tà không chính, như mới giúp được nàng.

Nàng cũng không muốn tu luyện thành tiên, làm tiên có cái gì tốt, làm thần tiên thì phải tuân theo thanh quy giới luật, không được động lòng phàm, không được động dục niệm.

Nữ nhân thì phải trang nghiêm như tượng đá, nam nhân thì vẻ mặt trong lòng lúc nào cũng buồn bực lầm lì.

Không bằng làm yêu quái cũng được, sống tùy tầm sở dục, thiên địa hồng trần mặc nàng tiêu dao.

"Chỗ này đúng là rất tốt, đáng tiếc lại có một bà cô hổ chướng mắt!" Có người bênh vực kẻ yếu nói giúp Hồ Lệ Khanh.

"Ngươi nói ai là bà cô hổ!" Tiếng gầm gần như làm cho đất rung núi chuyển, khiến chân mọi người suýt đứng không vững, con ngươi bạch hổ chuyển động, nhìn tới kẻ vừa lên tiếng, răng nanh lóe bạch quang.

Lời này dường như đánh trúng tim đen của nàng, nên nàng mới có phản ứng lớn như vậy.

Yêu tiên ở đây tụ tập một chỗ, vốn là xung khắc như nước với lửa hai bên gặp mặt nhất định sẽ đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng đây lại chính là một hiện tượng lạ, nếu như đám người này liên thủ đối phó nàng, cho dù là hổ cái như nàng dù yêu hay tiên cũng sẽ bị đánh đến hồn phi phách tán, cho dù có chút bản lãnh đánh không bị chết, thì chí ít mấy trăm năm cũng thọ thương không khỏi.

Thực lực chệnh lệch, hai bên mọi người đều biết, thế nhưng đây chính là địa bàn của Bạch Hổ, cũng không thể vì vậy mà lui bước.

Người không sợ chết chung quy sẽ không chết sớm, bởi vì người sợ chết trước tiên sẽ thoái lui trước.

Đám thần tiên cũng muốn ra mặt, bất quá cũng chỉ là giúp Hồ Lệ Khanh, không cần thiết phải để máu là ô uế y phục của mình, không bằng để cho đám yêu tinh kia tranh đấu, chờ cho mọi việc xong xuôi liền chạy tới chỗ mỹ nữ tranh công.


Còn bên đám yêu tinh cũng chẳng khác gì, các ngươi không phải đều là thần tiên sao? Nếu là thần tiên nhất định là có bản lĩnh đấu với nàng đi a.

Địch nhân còn chưa lên tiếng, nội bộ tiên yêu chia bè phái.

Còn nhớ trước kia nghe đến tai Hồ Lệ Khanh thu dọn đồ đạc đến nhà bọn chúng, đến khi người vừa bước vào nhà bọn chúng....!Nước miếng còn chảy ào ào a.

Đám người này trong lòng đang nghĩ cái gì, Hộ Lệ Khanh làm sao mà không biết, toàn một đám mang ý xấu, bên ngoài mang vẻ mặt đạo mạo, lễ độ khiêm tốn.

Gặp qua nhiều người, càng thấy chán ghét.

Ngàn năm nay Hồ Lệ Khanh đều dùng thơi gian để quan sát nam nhân, đảo mắt cũng có thể phân biệt được kẻ thì trọng sắc, kẻ thì trọng tình.

Tây Sơn là địa bàn của Bạch Hổ, trước khi tới nơi này Hồ Lệ Khanh cũng không có dò hỏi qua, Bạch Hổ từ nơi nào đến, là yêu nghiệt phương nào, cũng không ai biết được, người Tây Sơn chỉ biết sơ qua Bạch Hổ từ một đám mây ngũ sắc trên trời xuống, đến Tây Sơn, từ đó trở đi trên Tây Sơn liền trở thành lãnh địa của Bạch Hổ.

Càng nghỉ càng thấy quỷ dị, mà đám yêu quái quanh đây cũng không ai dám đụng đến Bạch Hổ này, chỉ có duy nhất Hồ Lệ Khanh là kẻ đầu tiên đến chống lại nàng.

Thù này cũng là do Hồ Lệ Khanh khơi mào, Hỗ Chu Kính đang ở trong một thác nước nhỏ tu luyện, tập trung suy nghĩ, ngay thời khắc mấu chốt lại nghe có tiếng người bên ngoài huyên náo, làm rối loạn thanh tu của nàng, nhất thời khí huyết công tâm, phun ra một búng máu.

Nhìn máu trong nước hiện lên, Hỗ Chu Kính làm sao có thể nhịn được, đến cả áo khoác cũng không mặc vào, liền hóa thân thành hổ, chạy ra sau thác nước.

Những kẻ này làm loạn vô pháp vô thiên không hiểu quy cũ, trước đến không hỏi ai chủ nhân nơi này, còn tự ý chủ trương cho người chiếm cứ để ở, Hỗ Chu Kính nhìn tới nữ nhân yêu nữ đầu sỏ đang ngồi trong kiệu, cẩn thận phân biệt khí tức của nàng, mùi vị cợt nhả, đúng là một con hồ ly tu luyện ngàn năm.

Nói tới hồ ly thì Hỗ Chu Kính liền thấy hận, chuyện trước đây nàng từng có nhân duyên với hồ ly, nhưng tác giả tạm thời sẽ nhắc đến gút mắc này sau.

Hận vũ còn thêm thù mới cộng vào một chỗ, Hỗ Chu Kính nhìn Hồ Lệ Khanh càng không vừa mắt, hàm răng ngứa ngáy, hận không thể lập tức há miệng cắn vào cổ nàng, đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Nàng có ý sát niệm, trên trán liền truyền đến đau đớn, giữa chân mày đem thần trí nàng quay về, suýt chút nữa nàng nhập ma đạo.

Món nợ này, sẽ ghi tạc lên người Hồ Lệ Khanh đang ngồi sau trướng kia!.