Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 41: Hiểu chuyện chút đi



Trước mặt mọi người Thiệu Hàn Việt dắt Phó Kim Hủ đến khán đài gần nhất rồi ngồi xuống.

Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu ở đằng sau: “Ngớ ra đấy làm gì, đi thôi.”

Lệ Dương Vinh khó hiểu rướn lông mày: “Lúc nãy bọn mình đứng ở kia xem Hủ Hủ chạy, đứa nào bảo muốn chạy cùng nhỉ?”

Quý Nguyên Châu đáp: “Hàn Việt không nói mà chạy một mạch đi trước, còn tao với mày đuổi theo sau thôi.”

“Thật hả?” Lệ Dương Vinh sực tỉnh: “Thằng Việt mà cũng biết chạy cùng á? Lúc tao chạy 1.500 mét, nó ngồi trên khán đài còn chả thèm lê mông tí nào cơ.”

Quý Nguyên Châu rầu rĩ cười: “Mày mà đòi so với người ta.”

“Đúng ha! Sao không thể so sánh?” Lệ Dương Vinh cảm tưởng mình như biết được chuyện gì ghê gớm lắm: “Việt nó đối xử với Hủ Hủ có phải hơi thái quá rồi không? Nguyên Châu, phải không hả?”

Quý Nguyên Châu nhìn cậu chàng đầy hàm ý: “Sau đó thì sao, mày muốn nói cái gì?”

“Thì, thì không thích hợp lắm!” Lệ Dương Vinh kéo anh chàng qua: “Tao bảo này, anh Việt của chúng ta có phải…”

“Dừng lại, có chuyện gì về rồi hãy nói, ở đây ồn ào gì đấy hả?”

“Ầu âu, mày thế này trông lạ lắm!” Lệ Dương Vinh trợn mắt: “Ê, đừng nói là mày biết gì rồi đấy?”

“Đi thôi.”

“Mày được lắm, Quý Nguyên Châu! Mày biết mà không nói cho tao, phải không?”



Khi Giản Hòa lấy thuốc từ chỗ người khác về, Thiệu Hàn Việt đã ngồi bên cạnh Phó Kim Hủ.

“Đưa cho tớ đi.” Cậu vươn tay về phía Giản Hòa.

Cô nàng vô thức đưa cho cậu, sau đó trơ mắt nhìn Thiệu Hàn Việt ngồi xuống trước mặt Phó Kim Hủ, mở nắp ra, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho người ta.

“Á…. Đau đau đau!”

Thiệu Hàn Việt ngước mắt nhìn Phó Kim Hủ: “Tớ đã nói sẽ đau lắm mà.”

Phó Kim Hủ nắm chặt tay: “Đợi lát nữa đi, đừng bôi…”

“Ai bảo cậu đần độn quỳ trên mặt đất cơ.” Thiệu Hàn Việt nhăn mặt thổi thổi: “Đỡ hơn không?”

Làn gió lành lạnh lướt qua đầu gối, cảm giác đau dường như đã đỡ hơn.

“Hơi hơi…”

“Cố chịu nhé, bôi xong sẽ ổn hơn.”

Thiệu Hàn Việt chuyển sang bôi đầu gối bên kia…

“Hic…”

Đau quá!

Đầu gối Phó Kim Hủ giật có điều kiện, nhói nhói khiến cô duỗi thẳng chân ra. Thiệu Hàn Việt đang ngồi xổm thì bị hàng động này của cô lăn xuống đất.

“…”

Phó Kim Hủ vội che miệng, mắt đỏ bừng: “Ối, xin lỗi cậu…”

Thiệu Hàn Việt ngồi dưới đất mãi sau mới đứng lên được: “Đau vậy à?”

“Ừ, thuốc này xót quá!”

Thiệu Hàn Việt nhìn đôi mắt cô đỏ bừng như chú thỏ con mà đau lòng thay.

“Đừng cử động.” Cậu đè chân cô lại rồi thổi lên vết thương nhằm xoa dịu cơn đau: “Sau này không thể để cho cậu chạy lung tung được…”

Cùng lúc đó, Giản Hòa đang trợn mắt há mồm.

Cô biết quan hệ giữa Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Cái tên Thiệu Hàn Việt này đối với Hủ Hủ cũng quá chiều chuộng rồi! Tại sao trước đây mình không phát hiện ra nhỉ!

“À đúng rồi, tớ về thứ mấy nhỉ?” Đúng là người phản ứng chậm, Phó Kim Hủ cuối cùng đã nhớ đến vấn đề quan trọng nhất.

Thiệu Hàn Việt chỉ lo cô có bị thương hay không nên chẳng chú ý tới những việc đó: “Để làm gì? Muốn có giải thưởng an ủi à?”

“…”

“Hủ Hủ, là người thứ mười sáu.” Quý Nguyên Châu đi tới.

“Thật á? Vậy mà đằng sau còn có bốn người, tính ra tớ cũng không cùi bắp nhất.”

Thiệu Hàn Việt thấy Phó Kim Hủ mừng như vậy cũng vui lây, khẽ cười: “Cậu quả là dễ thỏa mãn.”

**

Đại hội thể dục thể thao tổng cộng kéo dài ba ngày, ngày thứ ba không có người quen thi môn nào nên Phó Kim Hủ cũng không ra sân vận động xem mà ở trong lớp luyện giải đề.

“Hủ Hủ ơi.” Giản Hòa đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ đằng sau.

“Ớ, sao cậu đến đây?”

“Sân vận động chẳng có gì hay.” Giản Hòa nhìn bên cạnh: “Có mỗi mình cậu thôi à, Thiệu Hàn Việt đâu?”

Phó Kim Hủ lắc đầu: “Hôm nay cậu ấy không đến trường.”

“Ồ, vậy thì tốt quá!” Giản Hòa vòng ra đằng sau ròi ngồi xuống chỗ của Thiệu Hàn Việt: “Cậu tạm nghỉ đã, tớ hỏi cậu cái này.”

Phó Kim Hủ thấy cô bạn nghiêm túc bèn đặt bút xuống: “Sao thế?”

“À… Có phải… các cậu đang hẹn hò không?”

“Hẹn… Hẹn hò ai cơ?”

Giản Hòa quan sát xung quanh rồi nói nhỏ: “Tớ hỏi cậu, có phải cậu và Thiệu Hàn Việt đang yêu nhau không?”

“…”

Chớp chớp mắt, Phó Kim Hủ phì cười: “Cậu đang nói gì vậy, tớ với cậu ấy yêu nhau thế nào được?”

“Không thật à?” Giản Hòa kinh ngạc: “Tớ cứ nghĩ bọn cậu giấu bọn tớ yêu đương hẹn hò cơ.”

Phó Kim Hủ hỏi lại: “Sao cậu nghĩ vậy?”

Khuôn mặt Giản Hòa không giấu nổi sự hưng phấn: “Không phải chỉ riêng tớ đâu, ai đều nghĩ vậy cả.”

“Mọi người…”

“Chính xác. Tớ kể cho cậu, chuyện cậu chạy 800 mét ngay hôm qua đang lan truyền khắp nơi. Bí mật nhỏ của hai người không che giấu được đâu.”

“Không có thật mà… Mà không, cậu cho tớ xem đi.”

Hôm qua Phó Kim Hủ có dự cảm không lành, nhưng cô không ngờ ngay cả Giản Hòa ở bên cạnh mình cũng sẽ hoài nghi tính chân thực của sự việc. Những người khác nghĩ như thế nào cô không quan tâm, nhưng họ đâu biết quan hệ giữa hai người dù ngồi cùng bàn trong sáng vô cùng…

Giản Hòa cho cô xem “tin tức” mà học sinh các lớp khác truyền cho nhau.

            Hôm qua bạn nào không đến tham gia đại hội thể thao của trường thiệt thòi biết bao! Ai biết! Hot boy Thiệu Hàn Việt của các bạn đây!

Bài viết đính kèm hình ảnh ở dưới, kèm theo phần giải thích:Thiệu Hàn Việt chạy tiếp sức cho bạn nữThiệu Hàn Việt dìu bạn nữ dịu dàng chưa này!Thiệu Hàn Việt thân mật bôi thuốc cho người taNhà gái đạp cậu, cậu vẫn cười tươi như hoaPhó Kim Hủ câm nín.

Giản Hòa lại kéo xuống: “Cậu xem này, bình luận đều bùng nổ!”

Cô đọc bình luận vài lần mà chỉ biết thầm than trong lòng, mắng có, chửi có, chua xót có…  Bình luận nào cũng có. Tóm lại, mọi người đều rút ra một kết luận: Thiệu Hàn Việt đã bị thu phục.

Giản Hòa: “Hôm nay cậu đến trường không thấy là lạ à?”

Phó Kim Hủ ngẫm nghĩ, hình như… Ánh mắt mọi người nhìn cô đều là lạ.

“Nhưng là tớ với cậu ấy không yêu nhau thật mà.” Phó Kim Hủ nói rất chân thành: “Chuyện này mà có thật, chẳng lẽ các cậu không nhìn ra?”

“Nói thì nói thế.” Giản Hòa nói: “Mà Hủ Hủ này, cậu không cảm thấy Thiệu Hàn Việt đối xử với cậu tốt lắm à?”

Phó Kim Hủ im lặng.

Giản Hòa: “Thật đó! Tớ thề đấy, cậu không học cùng trường với bọn tớ nên không biết thôi, tớ chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với một đứa con gái nào luôn!”

Phó Kim Hủ há hốc miệng: “Giản Hòa…”

“Ban đầu tớ vẫn cảm thấy không có gì, nhưng sau ngày hôm qua tớ gần như chắc chắn một điều, Thiệu Hàn Việt thích cậu!”

            Thiệu Hàn Việt thích cậu.

Phó Kim Hủ thoáng ngây người, tim đập thình thịch.

Nhưng… Cậu là bạn bè của cô mà, lúc cô ốm cậu ấy đã chăm sóc cô.

Hôm qua cô ngã như vậy cậu giúp đỡ cô thế nào nhỉ?

Đó có phải là thích không?

Có lẽ không phải đâu.

“Hủ Hủ, cậu ấy có từng nói thích cậu không?” Giản Hòa khẽ hỏi.

Phó Kim Hủ lập tức lắc đầu.

“Vậy, vậy bình thường có bí mật ám chỉ không?”

Phó Kim Hủ tiếp tục lắc đầu.

Giản Hòa: “Hự… Thiệu Hàn Việt và Lệ Dương Vinh lúc nào như hình với bóng, sao không học được chút hoa hòe hoa sói nào nhỉ?”

Phó Kim Hủ giơ tay che miệng Giản Hòa: “Cậu đừng nói linh tinh, căn bản người ta không nghĩ được nhiều như vậy đâu.”

“Hơ hơ, thế cậu có thích không?” Giọng Giản Hòa lùng bùng phát ra qua kẽ tay.

Phó Kim Hủ không biết nói thêm gì.

Im lặng một lúc cũng đủ để người ta biết được thái độ.

Giản Hòa kéo cô ngồi xuống: “Cậu có thích.”

“…”

**

Sau đại hội thể dục thể thao chính là cuối tuần, nhưng chuyện của Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ cũng không bởi vì cuối tuần mà bình tĩnh, rất nhiều người quấn trong chăn còn kiên trì không ngừng cầm điện thoại cùng bạn bè lên án mối hận “hot boy” bị đoạt.

Sang tuần mới, Phó Kim Hủ đi học lên lớp bình thường.

Gần đến giờ truy bài Thiệu Hàn Việt mới đến lớp.

Phó Kim Hủ ngước mắt nhìn cậu rồi nhanh chóng cúi đầu, dù vậy cô vẫn cảm nhận được khi cậu ngồi xuống bên cạnh mình mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía này.

Cô không biết xử xự chuyện này ra sao.

Điều này chỉ có thể trách cô có cậu bạn cùng bàn đẹp trai chết người thôi. Nếu không có chuyện cô chạy 800 mét, cũng không trở thành tiêu điểm của cả trường.

“Đói quá, có bữa sáng không?” Thiệu Hàn Việt thò tay vào ngăn bàn cô.

Phó Kim Hủ viết linh tinh trên giấy: “Cậu có bảo muốn ăn sáng đâu.”

Thiệu Hàn Việt nắm tay lại: “Vậy đợi lát nữa xuống căn-tin nhé?”

Phó Kim Hủ trả lời thẳng thừng: “Không đi đâu.”

“Hay là tớ mời cậu ăn bánh cuốn, bánh bích quy nhé??

Lại nữa.

Phó Kim Hủ bực bội: “Không đi là không đi, cậu không biết tất cả mọi người đang xôn xao bàn tán gì à?”

“Bàn tán cái gì?” Thiệu Hàn Việt chống cằm nghiêng người nhìn cô: “À, có phải cậu nói đến chuyện bọn mình hẹn hò không?”

Soạt…

Ngòi bút vạch một đường trên giấy.

Phó Kim Hủ bình tĩnh quay sang nhìn cậu, thậm chí còn thấp thoáng nét cười: “… Cậu biết là tốt rồi.”

“Thế thì sao?”

Phó Kim Hủ càng bực hơn: “Đây không phải sự thật, cậu không muốn giải thích à?”

“Tại sao phải giải thích?”

Lần này Phó Kim Hủ hoàn toàn sững người, Thiệu Hàn Việt tiếp tục nói: “Nếu đã là giả thì cứ kê nó thôi, quan tâm làm gì cho nhọc lòng, trừ phi cậu…”

Thiệu Hàn Việt có toan tính riêng, bắt Phó Kim Hủ phải phản biện: “Không có trừ phi. Cậu nói đúng, đã là giả thì chẳng cần quan tâm.”

Hot boy không quan tâm thì thôi, mình quan tâm làm gì.

Phải, chính xác là vậy.

Thích cái gì chứ?

Người ta mới tốt với mình một chút đã ngỡ thích mình, đúng là tự cao!

Thiệu Hàn Việt nhìn bờ mi cô rung rung, không đành lòng bèn an ủi: “Phó Kim Huur, cậu cứ học hành cho tốt đi, mấy việc đó đừng để ý.”

“Ừ.”

“Thật thật giả giả, bao giờ cậu thấy thích hợp thì hãy nói.”

Phó Kim Hủ giật mình.

Ý câu này là sao?

“Hiện tại còn sớm, học sinh giỏi chăm chỉ học hành đi…” Thiệu Hàn Việt nhìn cô bỗng chốc nghiêm túc: “Tất nhiên muốn hiểu chuyện hơn rồi!”

Trái tim Phó Kim Hủ hẫng mất một nhịp, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó song không dám xác định.

Vào khoảnh khắc ấy, tiếng học bài buổi sớm bỗng chốc trở nên nhạt nhòa, thế giới của cô chỉ còn tồn tại một mình Thiệu Hàn Việt với đôi mắt xinh đẹp và giọng nói lãnh đạm.

Rất rõ ràng, cũng rất xa xôi.

Chờ thời cơ thích hợp hãy nói.

Nói gì cơ?

Tớ thích cậu ư!

Hết chương 41