Lạn Kha Kỳ Duyên

Phiên ngoại: Tiết kiệm thời gian và công sức mỗi người một vui



Chạng vạng phượng lai lâu, trên mặt lão cưu mang theo cười nhìn xem dáng vẻ của các cô nương trong lầu, nhiệt tình cùng khách nhân đến thăm chào hỏi.

Bỗng nhiên, lão diu nhìn thấy ngoài lầu lại đi tới ba vị khách ăn mặc sáng sủa, trong đó thân ảnh một người thoạt nhìn rất quen mắt, vẻn vẹn chỉ không tới một hơi thở, lão diu liền nhớ tới cái gì đó, há to miệng hít sâu một hơi, sau đó quạt quạt nhỏ tần suất tăng lên gấp đôi bước nhanh ra ngoài.

"Ôi ôi cho Ngưu gia ăn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ta còn tưởng rằng ngài đem phượng lai lâu của ta quên mất, đã lâu không gặp ngài! ”

Ngưu Bá Thiên thấy bà cưu lại liếc mắt một cái nhận ra mình, nhất thời vui vẻ cười to.

-Ha ha ha ha ha ha. Tam cô nhãn lực tốt a, lão Ngưu ta nhiều năm không tới đây, không nghĩ tới ngươi còn nhớ ta! ”

"Ai ôi Ngưu gia còn nhớ ta, ta nào dám quên Ngưu gia nha, không riêng gì ta nha, Tiểu Thúy bọn họ cũng đều nghĩ đến ngài, thường nói nha, ngoại trừ Ngưu gia, ít có người thật lòng thương tiếc các nàng đây!"

Ngưu Bá Thiên cười càng vui vẻ, nhìn thoáng qua Lục Sơn Quân bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phượng lai lâu chiêu bài.

- Ha ha ha ha, Tam cô là nghĩ lão Ngưu ta bạc chứ?

- Ai nha xem Ngưu gia nói ~~ Mau mời vào, còn có hai vị gia này, mau mời vào!

Tú bà sau khi hưng phấn cùng Ngưu Bá Thiên làm quen, liền không tự chủ được bị Lục Sơn Quân cùng Uông U Hồng hấp dẫn tầm mắt, một người xin hời hợt lạnh lùng, lại phong độ nhẹ nhàng tiêu sái phi phàm, một người môi hồng răng trắng tuấn tú bất phàm, thần thái khẽ nhíu mày tựa hồ là chưa từng đến nơi phong nguyệt.

Lục Sơn Quân thoáng nhìn chiếc quạt có tần suất động đuôi của lão diên so với tần suất lắc đuôi lúc Hồ Vân vui vẻ, hiểu được tâm tình nàng thật sự rất tốt, cũng không phải giả vờ, lại nhìn Uông U Hồng tựa hồ có chút câu nệ, khóe miệng khẽ nhếch lên liền cùng lão Ngưu vui vẻ cười to vào Phượng Lai lâu.

Bên ngoài Uông U Hồng khẽ lắc đầu, cũng cùng nhau đi vào, nàng đương nhiên không có khả năng bởi vì đến trường hợp này mà có vẻ khẩn trương, hắn câu nệ là bởi vì cùng Ngưu Bá Thiên cùng Lục Sơn Quân đến loại địa phương này.

Lão di chuyển vặn vẹo thân thể đi về phía trước, trở lại trong lầu liền hướng phía trên hô to.

- Các cô nương, Ngưu gia đến rồi ~~~~

Trong lúc nhất thời, đại đa số nữ tử trong lầu đều nghe được, ngoại trừ rất nhiều người mới tới, trên cơ bản đại đa số cô nương đều là trong lòng vui vẻ, một ít không có khách nhân, càng là trực tiếp lao ra khuê phòng, ghé vào lan can lầu các nhìn ra giếng trời.

[Vấn đề cập nhật chương mới chậm chạp, trên ứng dụng có thể thay đổi nguồn cuối cùng đã có giải pháp, tải xuống ở đây nguoiketruyen.com thay đổi ứng dụng nguồn, trong khi xem chương mới nhất của cuốn sách này trên nhiều trang web. 】

"Mẹ, Ngưu gia có tới không?"

- Ngưu gia đã trở lại?

"Có thật không?" - Ngưu gia ở đâu a?

-Ngưu gia đâu?

Một số cô gái nhìn ra ngoài lan can, chỉ nhìn thấy những con mòng bông cười.

"Mẹ?"

Lão diên gật gật đầu về phía trên, cười nhìn về phía sau, quả nhiên, lão Ngưu mang theo Lục Sơn Quân cùng Uông U Hồng, tiêu sái tiêu sái đi vào, ngẩng đầu nhìn về phía lan can phía trên, khiến cho rất nhiều cô nương Phượng Lai Lâu đều kinh hỉ kêu lên tiếng.

- Ngưu gia! - Thật sự là Ngưu gia!

"Ah! Ngưu gia đang đến rồi! ”

- Ngưu gia Tiểu Thúy rất nhớ ngươi a!

- Ngưu gia ngài sao lâu như vậy không tới a!

......

Phượng Lai lâu Oanh Oanh Yến Yến thanh âm vui mừng một mảnh, một ít nữ tử cùng khách hàng không biết Ngưu Bá Thiên đều có vẻ cực kỳ kinh ngạc, rất ít khi nhìn thấy thanh lâu nữ tử kích động như thế.

Lục Sơn Quân còn đỡ hơn một chút, Uông U Hồng thật sự kinh hãi, với thị lực của nàng, tự nhiên nhìn ra được, có nữ tử thật sự là khóe mắt mang theo nước mắt, hơn nữa ngoại hình của nàng và Lục Sơn Quân, người nào không mạnh hơn Ngưu Bá Thiên? Nhưng những cô nương kích động kia tất cả đều nhìn lão Ngưu, cũng chỉ có những nữ tử đồng dạng lộ ra vẻ kinh sắc không biết làm sao, mới có thể nhìn hai người bọn họ vài lần.

Lão Ngưu đắc ý nháy mắt với Lục Sơn Quân và Uông U Hồng, sải bước đi về phía trước, lúc này bà diên lắc quạt cười hì hì tới.

"Thế nào ngưu gia, ta nói các cô nương đều nghĩ đến ngài chứ? Cũng không phải là ta nói bậy đ~~~

-Ha ha ha, quả thật, đã như vậy, vậy hôm nay ta không trả tiền được không?

Lão Ngưu đùa giỡn một cái, sắc mặt lão bà nhất thời cứng ngắc một chút, cố gắng cầm quạt vỗ lão ngưu.

- Ai nha Ngưu gia, ngài đừng nói cười, ai không biết ngài tuyệt đối không thiếu tiền a~~~

"Ha ha ha ha ha..."

Lúc lão Newton lại cười rộ lên, sau khi dặn dò tú bà một câu "Chiếu cố tốt bằng hữu của ta", rất nhanh dưới sự vây quanh của rất nhiều cô nương rời đi, để lại Lục Sơn Quân cùng Uông U Hồng ở giữa đình trợn tròn mắt nhỏ.

Uông U Hồng sững sờ nhìn lão Ngưu lên lầu, quay đầu nhìn về phía Lục Sơn Quân.

"Cái này, hắn cứ như vậy đi?"

Bà già ở một bên thủy chung cười hì hì nhìn hai người, lúc này cũng vặn vẹo bước chân đến gần một chút.

"Hai vị gia không cần gấp gáp, hai vị tướng mạo đường đường, cô nương cũng đều thích quan trọng, nhất định là an bài thỏa đáng cho hai vị, ha..."

Lục Sơn Quân vỗ vỗ quạt gấp trong tay, "Ầm...", mở ra, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

"Chuẩn bị một bàn rượu ngon, không nên an bài gì mà son phấn tục."

- Vâng là có, đó là tự nhiên, hai vị gia mời ~~~

Trái tim bà diu điệu mãnh liệt nhảy lên vài cái, hoàn toàn bị lục sơn quân vừa mới cười mê hoặc, rất nhanh quạt dẫn đường trước.

Uông U Hồng mở to hai mắt, càng thêm kinh ngạc nhìn về phía Lục Sơn Quân, giống như mới quen biết hắn, nhìn thấy Lục Sơn Quân đi rồi, nàng mới vội vàng đi theo.

Ở phượng lai lâu nơi này, tùy thời đều có rượu thức ăn chuẩn bị, sẽ không để cho khách nhân tôn quý chờ đợi lâu, một lát sau, một gian phòng thính đường bố trí thanh lịch, một cái bàn tròn thật lớn, phía trên bày đầy các loại rượu ngon.

Uông U Hồng ngồi ở bên bàn cầm ly cầm đũa nếm thử, mà Lục Sơn Quân lại phát huy điểm tương đồng với sư tôn của mình, không ngừng rơi đũa, rõ ràng ăn không hung dữ, nhưng tốc độ ăn lại không chậm.

- Vị gia này, ta kính ngài một chén! - Vị gia này, để cho ta đọc lưng cho ngài!

-Vị gia này, ta mệt mỏi, ngồi trên đùi ngài có được không?"

Bảy tám cô nương vây quanh Lục Sơn Quân và Uông U Hồng, nhưng Lục Sơn Quân chỉ lo uống rượu ăn thức ăn, Uông U Hồng chỉ cười với nữ tử bên cạnh, không nói một câu.

Đợi đến khi Lục Sơn Quân uống một ly rượu lần nữa, mới lạnh lùng nhìn về phía trái phải, nhẹ nhàng há miệng nói một chữ.

"."

Ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lại có loại cảm giác cực kỳ dọa người, làm cho một đám cô nương cũng không dám nói nửa chữ không, nhao nhao kinh hãi rời đi.

Lúc này Uông U Hồng rốt cục nhịn không được mở miệng, với ngũ giác của nàng, đã sớm nghe thấy tiếng cười của lão Ngưu về phía những tiếng thở dốc và thét chói tai trêu người kia, nghe có vẻ vui vẻ vô cùng.

"Còn muốn chơi đến khi nào?"

Lục Sơn Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Uông U Hồng một cái.

"Ngươi có thể không đến."

"Ngươi..."

Không giống như những người khác đối với Lục Sơn Quân và Ngưu Bá Thiên tránh như rắn rết, Uông U Hồng từ sau khi biết rõ quan hệ thân mật của hai người cùng kế duyên, nếu có cơ hội hỗ trợ, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đuổi theo là, mục đích cũng rất đơn giản, hy vọng sau này cũng cùng nhau đến trước mặt kế duyên mời công, có thể có cơ hội thân cận táo nương nhiều hơn một chút.

Bà già bên ngoài nhìn thấy nóng ruột, nhìn một đợt cô nương khác bị đuổi ra ngoài, trong nữ tử có người phẫn nộ bất bình.

- Nào có người đến Thanh lâu chỉ ăn cơm a! -Đúng vậy!

Lão diu do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn cắn răng vội vàng rời đi, đi hậu viện mời người, ước chừng nửa khắc sau, lão diu một lần nữa xuất hiện trước mặt Lục Sơn Quân, hơn nữa còn mang theo một nữ tử xinh đẹp động lòng người.

"Ha ha ha, hai vị gia, đây là Lục Yên Yên cô nương, chính là Phượng Lai Lâu Nhất Bảo của ta, chỉ bán nghệ không bán thân, Yên Yên cô nương, hảo hảo hầu hạ hai vị gia!"

Lão diu mang theo nụ cười, lúc xoay người rời đi quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy tầm mắt Lục Sơn Quân cùng Uông U Hồng đều nhìn về phía Lục Yên Yên, nhất thời cười đóng cửa lại.

Vị Lục cô nương này mang theo ý cười nhìn Lục Sơn Quân cùng Uông U Hồng, cắn môi lộ ra thần thái vừa xấu hổ vừa dục.

"Hai vị công tử, nô gia bình thường chỉ phụng dưỡng mấy vị vương công, hôm nay đi ra, nhưng là gánh tội, nhưng thấy hai vị công tử phong độ nhẹ nhàng, cho dù chết cũng nguyện ý!"

Uông U Hồng nhìn Lục Sơn Quân một cái, không khỏi gãi gãi đầu. Mặc dù nàng có kinh nghiệm hồng trần, nhưng kinh nghiệm thanh lâu này làm sao có thể so sánh với lão Ngưu và Lục Sơn Quân, không nghĩ tới như vậy cũng được.

Mà Lục Sơn Quân thì ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử, lộ ra nụ cười hài lòng.

- Tốt lắm, bất quá cô nương chỉ bán nghệ không bán thân, cũng là có chút không đẹp, vị huynh đệ này của ta vẫn là một mình, cô nương xinh đẹp như ngươi thích hợp giúp hắn phá một cái!

"Yo..."

Uông U Hồng siết chặt nắm đấm hít sâu một hơi, da gà cả người nổi da gà.

"A ha ha ha a. Công tử thật biết cười, nếu là vì hai vị công tử, nô gia cái gì cũng nguyện ý, bất quá công tử ngươi thì sao, muốn đối với nô gia làm cái gì? ”

Lúc nữ tử nói chuyện, chủ động đi tới ngồi vào trong ngực Lục Sơn Quân, người sau thế nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ mang theo nụ cười mê người nhìn nàng.

- Ta mà, muốn ăn ngươi!

“公子你好坏啊……”

女子本欲娇羞着抗拒一下,忽然像是见到了极为可怕的一幕,尖叫声在发出的一刹那就戛然而止。

汪幽红捏紧的拳头在微微颤抖中松开了,而陆山君已经拿起桌上的丝巾轻轻擦嘴。

“一个大妖,竟主动送到我嘴边,如此省时省力又各得其乐,难道不好么?”

陆山君看向汪幽红,后者只是尴尬笑了笑,不敢多说一句。

这种事陆山君和牛霸天不是第一次做了,只要吃了哪个有价值的妖怪,往往能从伥鬼口中得到一串消息,以此顺藤摸瓜源源不绝,积少成多,很多秘事也是这么得来讯息的。