Ma Nữ Đa Tình

Chương 19: Cuồng ma giáo chủ




Vì trên đài lúc ấy xuất hiện thêm một thiếu nữ áo xanh, tay phải nàng đang níu cứng lấy cánh tay cầm trường kiếm của nũ lang bịt mặt và mũi kiếm chực đâm thẳng vào người chàng.

Thiếu nũ áo xanh sắc mặt đầy vẽ khẩn cầu :

- Mẹ ! Mẹ đừng giết hắn !

Nữ lang bị mặt ánh mắt lộ tràn kinh ngạc :

- Thật con đã…

Nữ lang bịt mặt chưa kịp thốt hết lời, thiếu nữ áo xanh đã lẹ làng ngắt lời :

- Lần đầu tiên gặp hắn con đã thấy yêu…

Nói đến đây đôi má nàng vụt thẹn thùa gầm đầu chẳng thể tiếp lời.

Hoa Sĩ Kiệt ánh mắt chạm phải đôi luồng nhả tuyến long lanh như hồ thu của thiếu nữ áo xanh, không khỏi thấy rúng động và đập mạnh nhịp tim.

Chàng cơ hồ không tin là trên đời lại có một trang tuyệt sắc như thế. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc chàng chỉ quay cuồng đảo lộn một ý niệm duy nhất là đẹp, đẹp. .

Không một lời lẽ nào hình dung cho đầy đủ được cái đẹp của thiếu nữ trước mắt, rán chiều chiếu trên đôi gò má mịn màn của nàng, tựa như quả hồng chính ửng trong đến mát mắt. .

Hoa Sĩ Kiệt quên phứt mình đang đứng yên trên đài, quên cả vết thương đẩm máu trên vai, quên cả đau đớn trên thể xác. Sắc đẹp tuyệt vời của thiếu nữ đã nhất thời thu hút tất cả ý tưởng khiến chàng lặng người một chổ.

Một tiếng thở dài khe khẻ đánh thức chàng trở lại và kéo chàng về với hiện thực.

- Con thật yêu hắn chăng ? Nhưng sư huynh của con đã đợi chờ con có năm năm rồi !

Thiếu nữ áo xanh khẽ ngước đầu lên, xịu mặt phụng phịu :

- Aithương y, có đợi mười năm nữa cũng đừng hòng.

Lời nàng vừa dứt, một giọng cười chua chát từ hậu đài vọng lại tiếp theo đấy lại thoắt ra một bóng xanh, lanh lẹ xen lời :

- Sư muội, di mệnh của sư phụ không thể bỏ qua, mười năm trời nay, chúng ta ngày đêm tựa hình bóng chẳng rời, lẻ đâu…

Thiếu nữ áo xanh cười khẫy, ngắt lời người vừa đến :

- Nói chi thêm nhiều, nào ai yêu thương anh, sao chẳng hổ mà cứ bắt tôi phải nghe mãi những lời yêu thương nhạt nhẽo ấy !

Nàng ngoe ngẩy quay sang nữ lang bịt mặt, giọng nủng nịu :

- Mẹ ! Lúc cha con sắp đi, nghe nói thần kinh người đã thoát loạn,, mẹ phải chứng minh điều ấy, lời hứa hôn khi đó coi như không có giá trị.

Thiếu nữ bịt mặt thở dài :

- Lời của con mẹ biết nói thế nào cho phải…

ánh mắtbàvụtxoay thẳng vềphíaHoaSĩKiệt,nư giận bổng tràodâng thétto :

- Ranh con,mọiviệcrắc rốiđều khởi đầu bỡi mi,còn gì nữachưacút đi chorồi !

Hoa Sĩ Kiệt còn đang kinh ngạc vì câu chuyện bạc bạch giữa ba người, chợt nghe nữ lang bịt mặt hét thế, không khỏi nổi giận hừ lên một tiếng, x½ng giọng thét lại :

- Chẳng phải là bà đưa tôi đến để so tài à ? Nào phải tôi tự ý đến đâu ? Hừ !

Chàng xoay người định nhảy xuống đài rời đi, thình lình sau lưng có tiếng quát to :

- Đứng lại !

Hoa Sĩ Kiệt dững dưng đứng bước, lạnh lạt cất lời :

- Chuyện chi nữa ?

Nữ lang bịt mặt lanh lãnh quát to :

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Thôi ! con đừng nói nữa, bất luận là sư huynh con thế nào, vẫn là người mà cha con đã lựa chọn và nhận nhìn hứa gã, con không thể. .

Hạ Oanh Oanh tức tối kêu thét lên :

- Con van mẹ đừng nói tiếp nữa, mặt mũi cha con thế nào con cũng chẳng nhớ rõ, có thật chăng người đã nói những lời như thế ?

Băng Hồn Tiên Cơ vụt sầm mặt nghiêm trang :

- Con gái của mẹ, làm mẹ không khi nào đi lừa gạt con mình, cha con…

Hạ Oanh Oanh bỗng khóc to lên, tiếng khóc của nàng che lấp mất lời nói của Băng Hồn Tiên Cơ, nàng vừa khóc vừa gào to :

- Cha ơi ! ! . . cha có biết là đã hại con gái của cha phải khổ thế này không ? Hiện giờ cha ở nơi nào…

Băng Hồn Tiên Cơ cũng không dằn được nước mắt, ôm lấy đầu con khuyên nhủ :

- Con yêu của mẹ, thôi đừng khóc nữa mẹ thêm đau lòng, tên tiểu tử ấy dù sao đã chết rồi, con nên thành toàn lời hứa của cha con, để tròn bổn phận hiếu thảo!

HạOanh Oanh vụtngẩng đầu lên rắn rỏi :

- Không ! Người tuy chết, nhưng lòng con đã thuộc về người, từ lúc gặp gở nhau trên đĩnh Thái Sơn, con đã để dạ thầm yêu, ngày đêm khắc khoải nên mới nhờ mẹ tìm người về đây. Giờ đây, người đã chết, lòng con như muối xát, bàng hoàng chán nản chuyện duyên tình. Tuy không phải do tay con trực tiếp giết người, song vì con mà người chết, lòng con làm sao mà yên tâm được ? ý con, định bắt đầu từ hôm nay, xuất thế quy y, gởi thân cửa Phật, lấy lời kinh kệ để chôn sâu niềm hận, tìm một ngọn danh sơn u tịch, độ lấy kiếp nầy, chờ ngày theo người xuống đất lạnh. .

Nàng vụt chổi dậy khỏi lòng mẹ, phóng đi như điên, chỉ thoăn thoắt mấy lượt đã mất hút vào sau dãy núi đồi chập chùng. .

Băng Hồn Tiên Cơ đứng lặng một chỗ như pho tượng đá, nước mắt thi nhau lăn dài xuống má, đẩm ướt cả vuông lụa màu lam che kín mặt mày.

Thù Thế Hận đứng im bên cạnh, lòng ngỗn ngang nữa giận nữ mừng. Vì Băng Hồn Tiên Cơ một mực khuyên con gái mình phải ưng gã làm chồng, sau lại nghe lời của Hạ Oanh Oanh khiến lửa ghen hờn nung sôi lòng ngực, nhưng không tiện phát tác ra, kịp khi thấy Hạ Oanh Oanh đột ngột bỏ đi, Băng Hồn Tiên Cơ đứng lặng người ra, gã rón rén bước tới gọi khẽ :

- Sư mẫu !

Băng Hồn Tiên Cơ tức tối thét lên :

- Sư muội mi vì giận mi mà bỏ đi, còn chưa chịu chạy theo tìm nó trở lại !

Thù ThếHận cung kính rạpmình :

- Vâng !

Đoạn tức tốc quay người, phóng nhanh theo hướng Hạ Oanh Oanh chạy khi nãy.

Nhưng khi rời khỏi đỉnh Băng Hồn, gã hừ lên một tiếng to, lẩm bẩm lấy mình :

- ¤ng hôm nay rời khỏi đỉnh Băng Hồn cũng là ngày ông bắt đầu tung hoành phỉ chí. Con quỉ nhỏ Oanh Oanh kia, một ngày nào đó, ông sẽ hại mi hoa tàn nhụy rửa, phải quỳ dưới chân khẩn cầu ta mới thôi !

Gã giỡ hết thuật khinh công, chạy nhanh về phía Hạ Oanh Oanh rời đi, nhưng mãi vẫn không tìm thấy bóng dáng nàng nơi nào…

Gã dừng bước khẽ cau mày nghĩ ngợi đoạn quay bước lao nhanh về Vạn Lý Trường Thành.

Nhắc lại Băng Hồn Tiên Cơ đôi mắt buồn bã dõi theo bóng lưng của Thù Thế Hận, thở dài một tiếng ảo não, ánh mắt chuyển sang phía Hoa Sĩ Kiệt và sự thể trước mắt, khiến bà giật mình sững sốt…

Vì Hoa Sĩ Kiệt không biết từ lúc nào đã tĩnh lại và ngồi dậy, đang tỉnh toạ điều khí trên mặt đất.

Băng Hồn Tiên Cơ kinh ngạc hỏi :

- Ranh con, lúc nãy đã hết thở rồi kia mà? Sao sống trở lại được như thế?

Hoa Sĩ Kiệt ưỡn người đứng dậy, thản nhiên đáp :

- Tại hạ bị kiếm kình của đối phương quét trúng rơi xuống đài, khí huyết ngăn chận lòng ngực không sao thở được, nhưng nhờ y đá bồi thêm một cước, khí huyết tự dưng hành thông trở lại.

Băng Hồn Tiên Cơ dậm chân sốt ruột :

- Cái chết nhất thời của mi, đã tạo cho con gái ta một lầm lỡ suốt đời, mau đuổi theo nó cho ta !

Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc chẳng hiểu, vội hỏi đầu đuôi tự sự xong, buông tiếng thở dài não ruột :

- Oanh Oanh cô nương thật quá mức chung tình, tại hạ chỉ một tên phàm phu tục tử, đâu đáng để cho nàng yêu thưong như thế, giờ đây biển người mênh mông, danh sơn cổ tháp hằng hà muôn vạn, biết đâu mà tìm ra nàng đây ?

Băng Hồn Tiên Cơ giận dữ trợn mắt, dằn giọng :

- Ranh con, nêu như trong vòng một năm, chẳng tìm được con gái ta đưa về Băng Hồn Sơn, ta sẽ nghiền nát hình hài mi ra !

Hoa Sĩ Kiệt nghe xong ơn ớn cả đầu óc, lăng lẻ, nặng nề nhấc bước rời khỏi Băng Hồn Sơn vớimột tâm tình trĩ đầy ưu tư….

Màn đêm âm thầm nuốt dần lấy thân hình thất thểu của chàng !