Ma Nữ Đa Tình

Chương 26: Cỗ quan tài đen




Thời tiết tháng chín, trời rất mau tối. Trên con đường đến Triết Giang, giữa lúc chiều sắp rũ bóng, càng ít kẻ qua lại.

Bất thần một cỗ xe màu đen, trên chở một cỗ quan tài cũng màu đen, do bốn ngựa kéo từ mút xa phi nhanh tới, tiếng vó ngựa rồn rập lốc cốc, phá tan cảnh trầm tịch của chiều hôm.

Cỗ xe đen vừa lướt qua khỏi tầm mắt, một thớt tuấn mã màu huyền, kỵ khách trên lưng là một thiếu niên áo trắng, hấp tấp giục cương đuổi theo vết cỗ xe đen đang ngược về thành Tân Xương.

Cỗ xe đen đến một gian khách sạn to trong một khu thị tứ náo nhiệt nhất của Tân Xương liền ngừng lại.

Bốn gã đại hán vạm vỡ từ trên xe nối đuôi nhau nhảy xuống, lưng người nào cũng giắt kiếm, kình trang gọn ghẽ lẫm lẫm oai phong.

Chui ra khỏi xe sau cùng là một vị trang phục theo lối công tử mặc áo vàng, tay phe phẩy quạt, ung dung trèo xuống.

Bốn gã đại hán vận kình trang lập tức rạp mình cung kính :

- Bẩm ngũ gia, cỗ quan tài kia đêm nay cần đem xuống hay không?

Công tử áo vàng ánh mắt như điện chớp quét vòng bốn phía, lạnh lùng gật đầu :

- Khiêng mau vào khách sạn, bốn người cẩnthận canh phòng, không được rời đi nửa bước!

Bốn gã đại hán cúi đầu cung kính :

- Bẩm vâng!

Hai gã hầu phòng từ trong khách sạn tất tả chạy ra đón khách, thấy bốn gã đại hán khiêng một cỗ quan tài đen thui vào tiệm, đều lộ vẻ khó chịu nhưng thấy sắc mặt hung dữ của họ, đều chẳng dám tiến lên ngăn cản, chỉ đứng thừ người nơi cửa.

Gã công tử áo vàng dường như nhìn rõ nội tâm của hai tên hầu phòng, vội lên tiếng :

- Trả các ngươi thêm chút ít, ta bao tất cả gian khách sạn đêm nay, không được cho ai tá túc cả!

Dứt lời, lôi trong tay áo ra hai đĩnh bạc ném ra trước mặt hai người.

Hai gã hầu phòng vội đón lấy, vừa mừng vừa sợ, riu ríu đi trước dẫn đường đưa khách quí vào phòng.

Gã công tử áo vàng vừa khuất sau lớp cửa, trên đại lộ liền có tiếng vó ngụa lốc cốc nện vang cấp bách.

Chốc sau, một chàng thiếu niên áo trắng ghìm chặt cương tuấn mã đứng ;ại trước cửa tiệm.

Nhìn thấy cỗ xe đen đậu gần đây, thiếu niên ồ lên một tiếng quăng mình xuống ngựa, bước vào khách sạn.

Đột nhiên từ phía bên trong, hấp tấp chạy ra ba gã hầu phòng ngăn chàng lại :

- Khách quan, tiệm chúng tôi đã đầy khách, xin vui lòng tìm nơi khác tá túc.

Chàng thiếu niên áotrắng trừng mắtx½ng lời :

- Tại hạ bằng lòng trả gấp đôi, chỉ một người khách vỏn vẹn lẽ đâu quí tiệm chẳng chỗ chứa?

Dứt lời, móc ra một đĩnh bạc mới tinh, nhét vào tay một tên và nhanh chóng bước vào.

Ba gã hầu phòng đâu dám nhận bạc, hấp tấp đuổi theo đón khách lại, nhưng chàng thiếu niên áo trắng dường như có một sức mạnh lạ lùng từ trong người phát ra đẩy bật ba người thối lui trở lại.

Ba tên hầu phòng thấy không sao ngăn được chàng, người nào mặt cũng tái sắc, một tên trong bọn cất giọng la to :

- Mau ngăn vị công tử này lại, y quá ngang ngạnh, định xông vào kìa!

Trong tiệm lập tức chạy ra thêm bảy tám tên tiểu nhị, tên nào cũng lực lưỡng đáng sợ, vây quanh chàng thiếu niên.

Thiếu niên á trắng mặt lộ sắc giận :

- Bọn bây ngang ngạnh thì có! Ta đâu phải ngủ không mà còb trả tiền gấp đôi, chỗ nào ngang quá lẽ đâu?

Dứt lời nghênh ngang tiếp tục bước vào.

Bảy tám gã tiểu nhị vây quanh kia, dường như đứng chẳng được vững, loạng choạng nghiêng ngã thối lui, khiến toàn thể trong khách sạn đều sững sờ lặng người ra.

Bất thần, từ bên trong lao vọt ra bốn tên đại hán, bốn thanh trường kiếm như điện chớp xỉa thẳng vào chàng thiếu niên.

Thiếu niên áo trắng gầm lên một tiếng, chẳng tránh mà còn xông lên, vói tay rút phăng trường kiếm trên vai xuống.

Soạt…

Trong khách sạn lập tức loé lên một ánh hào quang xanh biếc.

Liền theo đó, “rắc rắc” lên mấy tiếng, bốn thanh kiếm dài trên tay của bọn đại hán đều gãy thành đôi đoạn.

Thiếu niên áo trắng xuất chiêu, triệt kiếm nhanh hơn cả điện giăng chớp xẹt, bốn gã đại hán rụng rời thối lui luôn mấy bước, kinh hoàng buột miệng :

-Ngươi là ai?

Người áo trắng dõng dạc :

- Tại hạ Hoa Sĩ Kiệt!

Bốn gã đại hán mặt liền xạm lại, một tên trong bọn liền hỏi :

- Phải chăng là Thất độc thần kiếm khách?

Hoa Sĩ Kiệt uy nghi như thiên thần :

- Phải! Tại hạ xin hỏi các vị, trong cỗ xe màu đen kia chở những gì, nếu chẳng thật tình trả lời, các vị tất sẽ máu tưới nơi đây!

Một tên trong bọn có lẽ là đầu dọc lớn tiếng đáp :

- Trong xe chở một cỗ quan tài!

Hoa Sĩ Kiệt thầm giật mình hỏi tiếp :

- Tại hạ từ Hà Nam theo dõi các người đến đây, trong cỗ quan tài đen ấy đựng vật chi?

- Cái đó bọn tại hạ chẳngbiết, nên hỏi ngay Ngũ gia của bọn tại hạ thì hơn!

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Hồng Trần Cuồng Sanh thấy gã áo xanh đột ngột từ trên cao đáp xuống với thuật khinh công siêu phàm nhập thánh, cùng với vẻ ung dung tiêu sái của gã, không khỏi rúng động kinh thầm.

Hoa Sĩ Kiệt còn đương hoang mang chưa hiểu đối phương là ai, kịp khi nghe đến giọng cười và tiếng nói, chàng vụt thở ra,buột miệng kêu lên :

- Thù huynh, té ra là anh!

Thù Thế Hận cũng chính là gã thiếu niên áo xanh, lõ mắt nhìn chàng nhếch môi cười lạnh lạt :

- Hoa huynh, từ dạo chia tay nhau tại núi Băng Hồn, huynh vẫn mạnh? Vì sao phải bơ phờ đến thế?

Hoa Sĩ Kiệt nghe như da mặt nóng ran :

- Tại hạ lầm phải gian kế, Thù huynh hà tất mỉa mai làm gì, Thù huynh bao lâu nay phải chăng cũng đang đi tìm Hạ Oanh Oanh?

Chàng cốt ý lảng sang chuyện khác, để đanh tan lòng thù hận của kẻ đối thoại.

Nhưng Thù Thế Hận vẫn hậm hực hừ to :

- Tại hạ đi mòn gót giày chẳng phải để tìm nàng mà chính là tìm ngươi!

Hoa Sĩ Kiệt chua chát :

- Tìm tại hạ để làm gì? Tại hạ cùng Hạ cô nương xưa nay chẳng quen biết thì còn gì đến chuyện khác, Thù huynh hoàn toàn ngộ nhận rồi!

Thù Thế Hận cười âm trầm :

-Ngươi quả có tài giảo hoạt, nhưng bất luận ngươi chống chế cách nào, ta thề quyết giữa mi và ta phải có kẻ còn người mất.

Hồng Trần Cuồng Sanh từ nãy giờ lặng im, lắng nghe lời đối đáp giữa đôi bên đã hiểu phần nào manh mối, thầm cao hứng đốt thêm :

- Tên khốn họ Hoa này, đến đâu cũng nhăng nhít chuyện tình ái, tại hạ cũng vì hận hắn đoạt yêu nên mới định ra tay sát hại gã!

Hoa Sĩ Kiệt căm tức quát to :

- ác đồ câm miệng, ta giận chưa được lột da xẻ thịt mi ra!

Thù Thế Hận vụt cười lên ghê rợn :

- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi sắp chết đến nơi mà còn khua môi múa mép, để ông vả rơi răng mi trước, sau đấy sẽ cho mi chết một cách chậm chạp…

Dứt lời, tay vung vẩy chiếc quạt, lầm lì từng bước tiến về phía chàng.

Nhìn quanh bốn phía toàn là bình nguyên trống trải, không một nơi khả dĩ tránh nấp, Hoa Sĩ Kiệt trước hai kình địch lợi hại liên tay nhau, chàng tự hiểu là khó mong sống sót.

Trong bước đường cùng chỉ còn cách liều lĩnh là hơn, chàng vụt đứng phắt dậy, ngửa mặt hú lên một chuỗi dài hùng tráng, đôi mắt loé ngời bạch quang, bao nhiêu sức lực dốc vào chân phải, chuẩn bị một thế sống còn.

Thù Thế Hận thấy đối phương im lìm ngạo nghễ, mặt không chút đổi sắc, trong đôi mắt lại loé ngời hai luồng bạch quang mãnh liệt, gã không khỏi khe khẽ rùng mình.

Hồng Trần Cuồng Sanh rút phăng thanh Thất độc thần kiếm từ bụng ngựa, xê mình tiến đến cạnh Hoa Sĩ Kiệt đồng thời lên tiếng :

- huynh đài nên cẩn thận chân của tên khốn ấy!

Thù Thế Hận bật cười vang :

- Dù gã có mọc thêm ngàn chiếc chân, đem nay cũng khó thoát thân!

Hoa Sĩ Kiệt quát lớn :

- Ta nhất định chẳng cần trốn đi đâu, nhưng kẻ nào tiến đếngần, ta sẽ cùng kẻ ấy liều một mất một còn, đến lúc ấy ngọc đá đều tan, đừng hòng trong trận còn ai sống sót !

Thù Thế Hận tâm địa khá thâm trầm, nghe xong thầm toan tính :

“Gã nói rất phải, thỏ bị đuổi mà còn biết quay lại cắn người, huống hồ gã một thân võ công chưa bị phế? Nếu như gã quả quyết tâm liều lĩnh, tất nhiên sự lợi hại càng gấp mấy lần. Tốt hơn hết là để cho tên kia xông lên trước, ta đứng im làm ngư ông thủ lợi…”

Đã nghĩ thế, nên bước chân gã tự dưng chậm lại dùng truyền âm nhập mật xui gã đồng minh :

- Huynh đài chuẩn bị s½n kiếm thế, cùng tại hạ đồng lượt đột công hai phía, chỉ một chuyến xuất thủ là có thể hạ ngay tên khốn ấy!

Hồng Trần Cuồng Sanh gật đầu tán đồng, ngọn Thất độc thần kiếm lồng trong tiếng quát, toả nhanh ra tựa sét chớp.

Hoa Sĩ Kiệt nhấc mình vọt cao ba trượng, tránh đi thế kiếm của đối phương, thân hình đang giữa vời đảo ngoặt xuống như chiếc lá lìa cành, chúc đầu lao mạnh vào ngực Hồng Trần Cuồng Sanh.

Đã quyết tâm mạng đổi mạng, nên thế công của chàng hung mãnh dị thường.

Hồng Trần Cuồng Sanh hãi khiếp đến toát mồ hôi, lạot soạt bước thối lui, ngọn kiếm độc trên tayy vẫn không quên lia ra một thế.

Vì đã nhất quyết liều lĩnh, lại thêm đôi tay chẳng thể cử động, nhất thời không thể kềm hãm được tốc lực của thân hình, huỵch một tiếng, Hoa Sĩ Kiệt nhủi sấp người xuống đất.

Cùng khi ấy thanh Thất độc thần kiếm trên tay Hồng Trần Cuồng Sanh vừa vặn lia tới, Hoa Sĩ Kiệt mắt lẹ người nhanh, với một thế “Lai lư đẻ cồn’, lăn mình tránh sang một phía…

Nhưng cũng chậm đi giây phút, “soẹt” một tiếng, cánh tay áo phải đã bị mũi kiếm vạch một đường dài phạm sâu vào da thịt, máu vọt ra như suối.

Hoa Sĩ Kiệt nghiến răng nhịn đau, đứng phắt dậy, từng bước tiến dần đến cạnh Hồng Trần Cuồng Sanh hắn học nghiến răng :

- Hồng Trần Cuồng Sanh, ta sẽ đạp nát mi!

Nhìn thấy chàng lúc ấy tóc tai rối bời, mặt mày lem luốc đất cát, máu me lốm đốm khắp người, đôi mắt lại ngùn ngụt sát khí, dáng dấp khủng khiếp như quỉ đói dưới hoả ngục, Hồng Trần Cuồng Sanh chợt nghe da lưng rờn rợn.

Hoa Sĩ Kiệt thình lình hét lên một tiếng, ngọc cước đồng thời vù thốc lên, Hồng Trần Cuồng Sanh hoành thân tránh né và công lại hai kiếm.

Vừa thấy ánh lục quang nhoáng động, Hoa Sĩ Kiệt lập tức hồi bộ thối lui…

Nhưng cùng khi ấy, chợt nghe sau lưng có một luồng kình phong dữ dằn thốc tới, không một giây chậm trễ chàng loẹ làng xoay phắt người lại, quét ra một cước.

Hai tiếng hự nặng nề đồng thời vang lên, ngọn cước của chàng phát ra, bị phải quạt phong của đối phương điểm trúng, chàng lạng người mấy cái, cuối cùng không thể gượng được, té ngồi trở xuống đất.

Nhưng Thù Thế Hận cũng chẳng kém phần thảm não, nơilồng ngực lĩnh trọn một cước kình của chàng, trôi lui luôn mấy bước mới gượng đứng vững thân hình.

Hoa Sĩ Kiệt quắc mắt căm phẫn nhìn Thù Thế Hận :

- Tên súc sinh, đến giờ phút này mà còn dùng thói ám toán hại người, thật là vô sỉ, hận này ta sẽ trả có ngày!

Thù Thế Hận sau khi vận tức điều hoà chân khí, cười lên lanh lảnh :

- Mi còn mơ cái mộng ngày sống để trả thù? Đừng hòng, trước giờ kết liễu mạng mi, ông còn phải cho mi nếm khổ sở nữa kìa!

Tay quạt lại vung lên lần nữa, điểm nhanh vào chân phải của Hoa Sĩ Kiệt.

Bản năng sinh tồn trước giờ phút nguy nan, bất cứ động vật nào cũng có, huống hồ Hoa Sĩ Kiệt thân đầy tuyệt học.

Chân trái của chàng tuy đã bị thương, nh7ng công lực trên người vẫn không hề suy suyển, vừa thấy bóng quạt điểm tới chàng lập tức quát lên một tiếng cơ hồ rung chuyển cả vò trời, chân phải chỏi nhẹ lên mặt đất, thân hình đã bốc cao lên hơn trượng, nhảy tạt về một phía.

Thù Thế Hận, Hồng Trần Cuồng Sanh không hẹn cùng buông ra một chuỗi cười lồng lộng, song song nhấc mình đuổi theo.

Người chưa đến, bóng quạt và kiếm khí đã tua tủa ào ra…

Đáng thương cho Hoa Sĩ Kiệt tay chân đều bị trọng thương, thuật khinh công do đấy cũng giảm đi phần nào, nhìn thấy kiếm quang quạt ảnh tựa sơn nhạc phủ tới, chàng than dài một tiếng buông lơi chân khí cho thân hình rơi xuống đất…