Ma Nữ Đa Tình

Chương 35: Vô ảnh thần chỉ




Trời! Vô ảnh thần chỉ!

Mười hai gã đàn chủ bị luồng chỉ phong ấy quét trúng lập tức rú lên những tiếng thảm thiết.

Năm tên trong bọn không chịu nổi với vết thương ngã gục tại chỗ.

Bảy người còn lại đang kinh mang sửng sốt cứ nhấc bước thoái lùi, thân hình mãi lắc lư không ngớt.

Hoa Sỷ Kiệt ngạc nhiên lẫn mừng rỡ vội đưa mắt nhìn lên thấy trận chiến đã thêm một lão già áo vàng, khuôn mặt bao kín trong vông lụa, chỉ để lộ ra đôi mắt, lồ lộ tinh quang ẩn dưới đôi mi dài đến mép tóc. Chòm râu bạc suông dưới ngực càng thêm vẻ uy võ.

Hoa Sỷ Kiệt nhận ngay ra là lão già chàng đã gặp qua trên đỉnh Nga Mi độ nọ cùng ở Xà Yêu Hồ mới đây là một nhân vật danh lừng vũ nội: Thiên Nhai Cuồng Nhân Lý Mộ Bạch.

Ngọn “Vô ảnh Thần Chỉ” vừa tung ra bọn đàn chủ Bình Thiên giáo lớp chết, lớp bị thương trông thật vô cùng thảm não. Thiên Nhai Cuồng Nhân không khỏi ngửa cổ buông chuỗi cười đắc ý.

Hoa Sỷ Kiệt vội vòng tay cảm tạ:

- Đa tạ lão tiền bối đã cứu mạng.

Thiên Nhai Cuồng Nhân liền dứt ngang giọng cười, chậm rãi thốt:

- Tiểu nhai nhi! Phước duyên mi quả không nhỏ. Giá như lão phu chậm chân một chút thì 120 mũi đinh “Vạn độc thích hồn” kia chạm vào người thì còn chi tính mạng?

Hoa Sỷ Kiệt nghe xong toát lạnh cả sống lưng. Chàng đã từng nghe danh lợi hại của loại ám khí “Vạn độc thích hồn đinh”. Ghim vào người là vô phương cứu chữa.

Chàng vội vái thêm một lễ:

- Trên đỉnh Nga Mi độ nọ nếu chẳng nhờ lão tiền bối ra ân độ mạng thì vãn bối đâu còn đến ngày hôm nay. Lần này lại được…

Thiên Nhai Cuồng Nhân cườinhẹ:

- Bé con phúc tướng, gặp dữ hóa lành, nạn to không chết. Cẩn thận giữ mình, lão phu phải đi đây.

Thiên Nhai Cuồng Nhân chưa kịp tròn lời, chợt nghe Xà Hà Tiên Tử trên thể đài buông tiếng hừ to:

- Thiên Nhai Cuồng Nhân! Đến thì dễ nhưng muốn dời đi thực khó thay.

Thiên Nhai Cuồng Nhân liền xoay người lại, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng về phía Xà Hà Tiên Tử cất lời:

- Lão phu cùng giáo chủ vô thù vô oán, hà tất làm khó lão phu mà chi?

Xà Hà Tiên Tử cười lạt:

- Ngươi lúc này không đánh mà tự khai. Nơi kim đỉnh Nga Mi dám che trở cho kẻ thù bổn giáo. Giờ đây lại vô cớ xông lên Lạc Nhạn Phong đả thương năm vị đàn chủ bổn giáo, còn chẳng phải ân oán là gì?

Thiên Nhai Cuồng Nhân cười:

- Lão phu vốn tánh thích ngao du, vui đâu đến đấy. Năm non bảy núi chỗ nào chẳng có dấu chân lão cuồng này đặt tới? Ngày nọ nơi kim đỉnh du hành, cùng hôm nay họp mặt nơi Lạc Nhạn Phong cũng chẳng qua là cơ duyên ngẫu họp một cách khéo léo đấy thôi.

Xà Hà Tiên Tử giận dữ nói to:

- Lý Mộ Bạch! Đừng quen thói ngông cuồng. Sao chẳng mở mắt to ra coi xem bổn giáo chủ là hạng người nào?

Thiên Nhai Cuồng Nhân hahảcườito:

- Bà họ Tống, tên gọi Lệ Lệ, ngoại hiệu Xà Hà Tiên Tử, tự xưng là Bình Thiên giáo chủ, có chi là lạ đâu.

XàHàTiên Tử càng thêm tứcgiận,rítgiọng trợn mắt:

- Lão khùng! Ngươi có biết Kim Xà nô, Xà Yên chỉ, Nhật Quang thần chưởng ba tuyệt kỷ lợi hại của ta không?

Thiên Nhai Cuồng Nhân đáp lại bằng chuỗi cười ha hả.

Bằng nội lực thâm hậu nên âm ba tiếng cười nghe như sét gầm cọp rống, cơ hồ lay động đỉnh Lạc Nhạn Phong.

Quần hùng trên hai thể đài đông tây nghe tiếng cười khủng khiếp của lão, người nào người nấy đều chấn động tinh thần.

Thiên Nhai Cuồng Nhân chợt ngưng ngang giọng cười, lạnh lùng thốt:

- Tống Lệ Lệ đừng quá cậy tài mà chuốc rối cho mình. Hai chục năm trước đây giang hồ liệt chúng ta hai nam ba nữ năm người là năm đại cao thủ xuất sắc nhất võ lâm. Nhưng theo sự phát giác của lão phu gần đây thì trên giang hồ còn bao nhiêu cao nhân chưa xuất sơn. So với chúng ta võ công của họ còn cao hơn chẳng biết mấy mươi lần. Cho nên lão phu chân tâm khuyên bà đừng nên hung hăng…

Xà Hà Tiên Tử nạt vang:

- Lão khùng! Đừng tìm lời dọa dẫm được ai. Hãy đón lấy một vật mà bổn giáo chủ ban tặng.

Dứt lời ngọc thủ chớp lên, một luồng kim quang lấp lánh lập tức xẹt vào diện môn đối thủ.

Thiên Nhai Cuồng Nhân ống tay áophátrađánh rơi mũi ám khí nọ xuống đất.

Nhấc mắt nhìn kỷ té ra đấy là một mũi tiêu văng khắc hình một con kim xà nhỏ, nét chạm linh động như sống.

Thiên Nhai Cuồng Nhân liền cúi nhặt lên tẩn mẩn xem xét hồi lâu không nói.

Xà Hà Tiên Tử buông tiếng cười lạnh lẽo:

- Lão khùng biết tên vật đó chăng?

Thiên Nhai Cuồng Nhân cười đáp:

- Kim hà phiêu y lệnh phù của quý giáo có phải không?

Xà Hà Tiên Tử dõng dạc đáp lời:

- Ngươi có biết là những người đã tiếp được lệnh phù ấy hậu quả sẽ ra sao không?

Thiên Nhai Cuồng Nhân nghiêm mặt:

- Giang hồ đồn rằng những ai tiếp được lệnh phù Kim Hà Phiêu của Xà Hà Tiên Tử tất phải chết. Nhưng lão phu tất tin ở mạng số rất thọ của mình.

Xà Hà Tiên Tử đắc ý cười to:

- Kể ra lão khùng ngươi cũng khá có kiến thức. Song nếu như ngươi bằng lòng quy thuận bản giáo thì lần này ta phá lệ tha cho.

Hoa Sỷ Kiệt vội rỉ vào tai Thiên Nhai Cuồng Nhân:

- Lão tiền bối khá cẩn thận một chút. Ngọn phiêu ấy lợi hại vô song.

Thiên Nhai Cuồng Nhân cười ha hả đáp lời:

- Trên thân Kim Hà Phiêu vốn chẳng có chất độc chi, song le nha trảo của Xà Hà Tiên Tử trùm khắp thiên hạ. Kẻ nhận được phiêu đến nơi nào cũng bị thuộc hạ của mụ theo dõi truy sát đến đấy. Vì thế cho nên tiếng tăm của mụ mới chấn khiếp khắp nơi trên chốn giang hồ.

Những lời trao đổi của hai người đều bị Xà Hà Tiên Tử nghe rõ cả.

Mụ đắc ý cười lớn:

- Lão khùng nói không sai mấy. Hôm nay đến phiên ngươi tiếp lệnh phù của ta cũng đừng hòng sống sót.

Thiên Nhai Cuồng Nhân rắn rỏiđáp:

Lão phu nếu sợ ngươi đã không đến Lạc Nhạn Phong này rồi.

Xà Hà Tiên Tử tức giận dâng lên đến cổ:

- Tam Phụng đâu!

Tạ Trinh Trinh, Bạch Vân Vân Cùng Trịnh Bội Hà vội tiến lên cùng cúi đầu:

- Đệ tử phụng mạng!

Xà Hà Tiên Tử ra lịnh:

- Bắt lấy chúng!

Lồng trong tiếng quát, năm ngón tay cụp lại như vuốt chộp thẳng về Thiên Nhai Cuồng Nhân.

Thế trảo cực kỳ thần tốc cơ hồ có thể giật được vuông vải che mặt của Thiên Nhai Cuồng Nhân.

Nhưng đối phương chỉ nhẹ lắc mình đã mất đi như biến.

Xà Hà Tiên Tử quát:

- Ba người cùng xuất thủ bắt cho được lão khùng kia!

Thiên Nhai Cuồng Nhân cười ha hả:

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Bạch Vân Vân đáp:

- Vì nó là một loại tơ độc, khác hẳn với loại tơ vải hay sắt thép, khi dính vào da thịt cần phải dùng một thứ thuốc đặc biệt mới có thể rửa trôi, không thể dùng đao kiếm cắt đứt được…

Xà Hà Tiên Tử giận dữ quát to:

- Vân Vân! Ai bảo ngươi nhiều chuyện thế?

Bỗng một loạt tiếng quát vang rền, một hàng cao thủ Bình Thiên giáo tay lăm lăm Vạn độc tơ nhện tung nhanh vào người ba vị chân nhân và Tăng Thủy Hùng cùng Địch Nhất Phi.

Bỗng nhiên thấy đầy trời tơ trắng chụp phủ xuống chân thân, năm người đều giật mình kinh hãi, vội tung chiêu phản kích.

Nhưng 12 tên cao thủ Bình Thiên giáo sau khi tung lưới đều lập tức vọt lui tránh đòn.

Tư Đồ Hồng đứng đấy thấy Hoa Sỷ Kiệt lâm nạn, lòng riêng bấn loạn lo âu, vội quay sang phụ thân khẩn cầu:

- Cha ráng cứu hắn đi cha. Lúc nay hắn đã cứu con, cha đã thấy rồi đấy chứ?

Tư Đồ Hạnh chau mày khó xử:

- Nếu cha tay phải chẳng bị thương…

Phong Trần Túy Khách, Tư Đồ Không hai người cùng lượt quay mặt nhìn về phía Tư Đồ Hồng.

Tư Đồ Không vụt hỏi:

- Cô nương cùng Hoa Sỷ Kiệt có quan hệ thế nào mà lại lo lắng cho y thế?

Tư Đồ Hồng mặt đỏ bừng sắc thẹn, cất lời:

- Ta cùng chằng vốn chẳng có chi quan hệ, nhưng qua vài lần gặp gỡ…

Tư Đồ Không cười hỏi:

- Đã thế cô nương sao chẳng đến cứu người?

Tư Đồ Hồng thở dài:

- Tôi chẳng biết võ công.

Tư Đồ Không trước vẻ ngây thơ thành thật của nàng cũng phải bật cười:

- Được rồi! Tôi sẽ giúp cô đến cứu hắn thử xem.

Dứt lời, lắc mình đến cạnh Hoa Sỷ Kiệt.

Tuy toàn thân bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được chân tay nhưng Hoa Sỷ Kiệt không bị chất độc xâm phạm vào cơ thể vì chàng đã sớm vận công băng hàn bố tỏa khắp chân thân, nhờ đấy mà thần trí vẫn sáng suốt như thường.

Nhìn thấy Tư Đồ Không tiến đếnbên cạnh,chàng lolắng kêu lên:

- Hiền đệ hãy đi ngay. Bằng không tất cả sẽ mắc độc thủ của mụ.

Lời chàng chưa kịp trọn, tám tên cao thủ Bình Thiên giáo đã xông lên.

Tư Đồ Không quát lên một tiếng thật to, song chưởng vụt đẩy ra với lòng phẫn nộ.

òo!… ào!…

Lập tức bốn tên trong bọn bị hất lộn trở lại, chết không kịp kêu một tiếng.

Nhưng bốn tên còn lại đã kịp thừa thế xông lên, cuộn tơ trên tay dã chụp tới mình chàng.

Tư Đồ Không kinh hãi vô cùng, vội lộn người tháo lui.

Nhưng thân pháp chưa kịp lùi xa được vài thước, toàn thân chàng đã nghe lạnh toát vì độc tơ đã quấn khắp người, té xuống bên Hoa Sỷ Kiệt.

Quần hùng có mặt thấy sự lợi hại của trận pháp này đều sửng sốt kinh mang.

Xà Hà Tiên Tử đắc ý buông tiếng cười rùng rợn:

- Kẻ nào dại dột dám tiến đến cạnh giúp Hoa Sỷ Kiệt hãy lấy đó làm gương.

Thiên Nhai Cuồng Nhân, Phong Trần Túy Khách không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Thiên Nhai Cuồng Nhân xê lên một bước, dằn giọng:

- Lão phu không tin vạn độc thù tơ lại lợi hại đến thế.

Xà Hà Tiên Tử cười ha hả:

- Hai người đều là nhân vật trong Ngũ đại cao thủ lừng danh hơn 25 năm về trước, công lực tất phải vượt trội hơn chúng rất nhiều. Nếu muốn thử thì cứ việc xông lên.

Thiên Nhai Cuồng Nhân sở cậy vào khinh công tuyệt đỉnh của mình, dùng thuật truyền âm nói với Phong Trần Túy Khách:

- Chúng ta nêm để cho bọn người cầm tơ độc đến gần rồi bất ngờ hạ sát hết bọn chúng, sau đó sẽ tìm cách cứu Hoa Sỷ Kiệt và Tư Đồ Không.

Phong Trần Túy Khách nhẹ gật đầu tán đồng.

Thiên Nhai Cuồng Nhân lại tiếp:

- Lãophu đidụ địch,ngươi hãy chuẩn bị động thủ.

Phong Trần Túy Khách tháo bầu rượu xuống, ngửa cổ uống một hơi dài.

Thiên Nhai Cuồng Nhân bỗng quát to một tiếng, lắc mình đến cạnh Hoa Sỷ Kiệt.

Tưởng Thiên Nhai Cuồng Nhân đến cứu mình,HoaSỷ Kiệtlalên:

- Lão tiền bối mau tránh đi. Vạn độc thù tơ lại tung đến kìa!

Thiên Nhai Cuồng Nhân ngững đầu trông thấy một hàng 6 tên cao thủ Bình Thiên giáo lướt đến.

¤ng lập tức hú lên một tiếng, thân pháp bắn xéo ra ngoài.

Sáu tên cao thủ Bình Thiên giáo nào biết đó là kế dụ địch, vội thi triển kinh công rượt theo.

Phong Trần Túy Khách đợi từ nãy tới giờ, đột nhiên hé miệng phun ra một vầng lửa rượu, xẹt nhanh vào sáu người.

XàHàTiên Tử trên thểđàikêu to:

- Tửu Vũ thần công! Các ngươi tránh mau!

Nhưng đã muộn.

Vạn độc thù tơ trong tay bọn chúng đã bị lửa đốt cháy phừng phừng.

Sáu tên đều khiếp hãi vội ném cuộn tơ trên tay, vọt mình thoái lui.

Thiên Nhai Cuồng Nhân quát lên như sấm động:

- Các ngươi định chạy đâu?Nhận thêm một chưởng của lão phu!

Thân ảnh lão nhanh như luồng gió xẹt, ‘Vô ảnh thần chỉ” điểm nhanh.

Một loạt thanh âm rú lên thê thảm.

Sáu hình người như những chiếc vụ quay, lảo đảo và ngã xuống bất động.

Xà Hà Tiên Tử cả giận quát to:

- Bổn giáo cao thủ nhất tề động thủ. Bắt cho kỳ được hai con quỷ già ấy chặt thành muôn mảnh cho ta.

Tất cả cao thủ Bình Thiên giáo có mặt đều rút khí giới vây chặt lấu Thiên Nhai Cuồng Nhân cùng Phong Trần Túy Khách vào giữa.

Thiên Nhai Cuồng Nhân ngửacổ cườilồng lộng:

- Đừng nói chi đến lũ bị thịt vô dụng này ngăn cản được lão phu, cho dù chính mụ thân hành xuống đây, nghề khinh công e rằng cũng còn thua lão phu mấy bậc.

Xà Hà Tiên Tử nghĩ thầm:

- “Thuật khinh công của lão quả đã đạt đến mức Lăng không hư độ. Ta còn kém xa nhiều. Hôm nay nếu chẳng trừ diệt được lão thì mai hậu sẽ là một đại họa cho tiến trình của bản giáo. ”

Phong Trần Túy Khách cũng vỗ đùi cười ha hả:

- Hôm nay để coi mụ đối phó với hai lão già dai nhách chúng ta bằng cách nào?

Xà Hà Tiên Tử phất tay:

- Mười sáu vị hương chủ còn lại chưa bị thương mau xông lên tung tơ độc tóm sống địch thủ. Còn lại bao nhiêu người chuẩn bị triện trận đoạn hậu cho 16 vị hương chủ tháo lui.

Nghe xong lệnh truyền, 16 tên hương chủ tay ôm quận tơ tiến lên.

Trận trường lập tức vang lên tiếng hò hét sát phạt kinh người.

Bỗng khi ấy từ trên không vang lên tiến chim kêu quái đản. ¢m thanh chói tai làm chấn động quần hàocó mặt.

Mọi người chưa kịp hết giật mình thì trên từng không bỗng lão xuống một con điêu khổng lồ, sắc lông xanh ánh một màu.

Trên lưng chim ngất ngưởng một vị nữ lang áo lam tóc xõa, vóc người tha thướt vô cùng.

Người và chim chưa đáp xuống, cuồng phong đã nổi ào ào.

Thình lình giữa đám đông có tiếng người buột miệng kêu lên:

- Băng Hồn Mãn Càn Khôn!...