Ma Nữ Đa Tình

Chương 36: Trời long đất lở




Những cuộn vạn độc tơ nhện trên tay đám hương chủ Bình Thiên giáo đều đọng kết lại thành băng.

Tất cả quần hùng tại trường đều nghe chân thân lạnh toát, không ngớt run lên bần bật.

Hoa Sỷ Kiệt đang nằm co ro dưới đất vụt kêu lên:

- Té ra lão tiền bối là Băng Hồn Tiên Cơ!

Nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng chim xanh, Băng Hồn Tiên Cơ đưa mắt nhìn chàng cười lạt:

- Hoa Sỷ Kiệt! Ranh con sao hôm nay thảm hại thế?

Nghe lời mỉa mai của đối phương, Hoa Sỷ Kiệt thẹn đến ngượng chín mặt mày, cố dằn lòng làm thinh, quay đầu nhìn sang phía khác.

Thù Thế Hận thấy Băng Hồn Tiên Cơ mừng rỡ vòng tay thi lễ:

- Sư mẫu giá lâm! Đồ đệ xin bái kiến.

Dứt lời cung thân hành lễ.

Băng Hồn Tiên Cơ lừ mắt đưa sang nhìn Thù Thế Hận dằn giọng hỏi:

- Ngươi đã tìm được sư muội mi chưa?

Thù Thế Hận ấp úng:

- Bẩm… bẩm sư mẫu… chưa…

Băng Hồn Tiên Cơ khẽ quét mắt nhìn quanh trận diện, vừa định giở lời trách cứ, chợt thấy trước mặt một bóng trắng nhoáng lên, Xà Hà tiên tử như một bóng u linh đứng sững trước mặt bà, lạnh lùng cất lời:

- Tôn giá quả nhiên không sai hẹn, đến đây rất đúng ngày. Bổn giáo chủ cam bề thất lễ tiếp nghinh.

Băng Hồn Tiên Cơ tuy có phần kinh hãi về thuật kinh công của đối phương, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, thản nhiên đáp:

- Lời đã hứa nơi Tung Sơn Thiếu Lâm đâu quên được. Song vì bận việc riêng nên đến chậm mất một canh giờ.

Xà Hà tiên tử bỗng hừ khan một tiếng:

- Băng Hồn Tiên Cơ! Giữa chúng ta có thể nói là giếng sông đôi giòng chẳng chạm nhau. Lần trước tôn giá đã cứu đi kẻ thù của bổn giáo chủ. Hôm nay lại đúng hẹn đến LạcNhạn Phong này làcó ý gì?

Băng Hồn Tiên Cơ thản nhiên không một biểu lộ tức giận:

- Lần trước vì tiểu nữ nên mới cứu Hoa Sỷ Kiệt. Lần này lại vì tiểu nữ…

Xà Hà Tiên Tử đôi mày liễu khẽ nhếch lên:

- Lệnh ái có lẽ thích tên tiểu tử họ Hoa đó chăng? Lần trước bổn giáo chủ đã sơ hở để tôn giá cướp đi, nhưng lần này thì không đơn giản như thế nữa đâu.

Băng Hồn Tiên Cơ nét mặt đang nghiêm trầm bỗng thoáng lộ vẻ tươi cười:

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Hừ! Mi quyết ăn thua đủ một trận với bổn giáo chủ chăng?

Xà Hà Tiên Tử thốt xong quay sang bốn phía cao giọng:

- Cao thủ Bình Thiên giáo nghe lệnh! Lập tức lập thành trận thế vây chặt con tiện tỳ này cho ta!

Liền khi đó tất cả giáo đồ Bình Thiên giáo có mặt rầm rộ khí giới trên tay xô đến vây Băng Hồn Tiên Cơ vào giữa.

Xà Hà Tiên Tử lắc lư mái tóc vàng óng ả, bầy kim xà trên đầu lúc nhúc bò quanh và như được một lịnh truyền bí mật, cùng cất cổ phóng thẳng về phía Băng Hồn Tiên Cơ.

Tuy võ công đã vào hạng siêu quần bạt chúng, nhưng trước bầy rắn lợi hại nọ, Băng Hồn Tiên Cơ cũng chẳng dám coi thường. Đôi ống tay áo màu lam phất động liên hồi, phóng ra hai đạo kình phong sóng cuộn, đẩy vẹt bầy kim xà nọ bay lui trở lại, không một con nào xáp được đến gần.

Xà Hà Tiên Tử không khỏi ngấm ngầm khiếp phục:

- “Nội lực của con tiện tỳ này quả nhiên ghê gớm. Hôm nay khó có thể dung tha…”

Ngoài miệng mụ quát:

- Tiện tỳ! Tiếp một chưởng của bổn giáo chủ!

Đôi lòng bàn tay bỗng ánh đỏ lên, trong suốt, thình lình đẩy mạnh về hướng đối phương.

Thù Thế Hận kinh hãi kêu lên:

- Nhật Quang Thần Chưởng! Sư mẫu lui lại mau!

Băng Hồn Tiên Cơ cười lạt thảnh nhiên nói:

- Đồ đệcó chimà sợ hãi?

Miệng bà vụt hé lên, một vầng sương trắng cuồn cuộn bay ra, một luồng chưởng lực Băng Hồn Càn Khôn tủa ra như sấm sét đón lại.

Giữa không trung hai đạo hào quang một trắng một hồng quyện vào nhau. Tiếng gió ào ào, sấm chưởng đì đùng như trời đất đang cơn chấn động.

Cát đá thi nhau tung bay mù mịt che lấp ánh mặt trời. Quần hùng có mặt đều khiếp vía kinh hồn.

Hai người cầm cự nhau có hơn nửa tuần trà vẫn ngang ngửa cầm đồng. Thiên Nhai Cuồng Nhân vụt quát to:

- Băng Hồn Tiên Cơ! Để lão phu giúp thêm một tay. Cũng chẳng đợi đối phương đồng ý hay không lão lắc mình xê lên, ngón giữa tả thủ xỉa ra. Một ngọn Vô ảnh thần chỉ đột nhiên xẹt thẳng vào luồng hồng quang đang quần lộn giữa không khí.

Xà Hà Tiên Tử liền cảm thấy kình khí bủa quanh người như tăng lên gấp đôi, mặt mày biến sắc thét lớn:

- Cao thủ Bình Thiên giáo tất cả hãy lùi xa khỏi mười dặm.

Tiếng quát vừa dứt, đám cao thủ Bình Thiên giáo vội vã hồi bộ vọt lui tít ra xa khỏi trận cuộc.

Xà Hà Tiên Tử liền móc viên “Phách thiên hoả diệm đạn” trong người ném mạnh ra.

Trận diện bỗng bừng lên một luồng khói đen nghi ngút. Băng Hồn Tiên Cơ cùng mấy mươi cau thủ ứng biến cực nhanh, vội trổ khinh công bắn xéo ra ngoài trận thoát thân.

Chỉ có Hoa Sỷ Kiệt, Tư Đồ Không, Địch Nhất Phi, Tuyền ẩn, Ngu Đạo, Duy Đạo ba vị chân nhân cùng Tăng Thuỷ Hùng mấy người bị vạn độc tơ trói cứng không sao di động được.

ầm!

Một tiếng nổ vang động mấy mươi dặm xa, tòa Lạc Nhạn Phong bị phá tan mất phân nửa. Từng tảng đá to bị bắn tung lên không mấy mươi trượng rồi ầm ầm rơi xuống chân núi.

Giữa tiếng nổ kinh hồn, giữa làm khói đen cuồn cuộn mù trời kia, từ trên không trung bỗng lao vút xuống một bóng trắng và mất hút trong tiếng ầm ầm của đá văng cây đổ.