Ma Nữ Đa Tình

Chương 44: Tử vong cốc




Chợt nghe tiếng thở dài của Trịnh Bội Hà, Xà Hà Tiên Tử ngưng ngay câu chuyện cùng Tử Vong Cốc Chủ Phạm Long, quay sang hỏi Trịnh Bội Ha :

- Hà nhi, con chẳng được khoẻ chăng?

Sợ Xà Hà Tiên Tử khám phá ra bí mật của mình, Trịnh Bội Hà vội sửa sắc mặt đáp:

- Đa tạ sư phụ có lòng lo lắng, đồ nhi vì đứng ngoài trời tuyết quá lâu, trong người hơi cảm thấy lành lạnh đấy thôi !

Tử Vong Cốc Chủ cười lên ha hả xen lời :

- Chúng ta đứng ngoài trời tuyết quá lâu, công lực dù có thâm hậu cũng khó có thể chống nổi cùng tiết trời. Tệ cốc cách đây không xa lắm, nếu Tổng Giáo Chủ chẳng tị hiềm, xin quan lâm đến tệ cốc nghĩ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành vào Thê Hà Cốc tìm bảo vật cũng không muộn !

Xà Hà Tiên Tử trước lời mời mọc của đối phương, nghi ngại thầm nghĩ :

- Gã đã lên tiếng mơi như thế, nếu ta chẳng đi, chứng tỏ là mình thiếu gan. Nhưng nếu chấp nhận, thì Tử Vong Cốc ba tiếng cũng đủ nói lên sự vào dễ khó ra… Khẻ ngẩng mặt nhìn trời, thấy đã giữa trưa, tuyết vẫn rơi mù mịt chẳng dứt, gió lạnh từng cơn heo hắt thổi lồng… Lại nhìn quanh bốn hướng, hoang vắng trắng xóa một màu, trong vòng mười

dặm không một mái nhà con. Trù trừ giây lâu, bà liền gật đầu :

- Tốt lắm, nhưng bổng dưng kéo đến làm rộn như thế thật không phải chút nào!

Tử Vong Cốc Chủ lại ha hả cười vang :

- Được khách quý quan lâm, quả càng vinh hạnh cho tệ cốc có chi mà rộn !

Lão vụt quay ra sau, trừng mắt quát tháo năm tên bộ hạ :

- Còn chưa cút về trước, truyền lại lịnh của bổn Cốc chủ, tất cả đầu mục lớn nhỏ trong côc, cùng toàn thể cao thủ phải tập trung tại Tử Vong Cung để đón nghênh Bình Thiên Giáo Chủ.

Năm gã đại hán vòng tay lí nhí dạ vâng luôn miệng, đoạn vái từ đi ngay.

Tử Vong Cốc Chủ lại quay sang hướng Xà Hà Tiên Tử phất tay thành một cử chỉ mời mọc :

- Xin mời Tổng Giáo Chủ !

Xà Hà Tiên Tử quay sang một gã thuộc hạ của mình ra lịnh :

- Ngươi hãy kẹp tên ranh ấy vào nách và nhớ theo sát sau lưng ta, cẩn thận đấy nhé!

Gả đại hán nọ rạp mình tạ lệnh :

- Bẩm vâng !

Tử Vong Cốc Chủ thấy Xà Hà Tiên Tử đã nhận lời lập tức triển dụng thuật khinh công đi trước dẫn đường. Xà Hà Tiên Tử cùng nhóm hạ thuộc để tử nối gót phía sau. Tất cả đều là cao thủ nhất nhì trong võ lâm, nên thuật khinh công đã đạt đến mực Đạp Tuyết Vô Ngấn, vun vút thânh hình như bay lướt trên tuyết. Đoàn người đi như thế độ hơn tiếng đồng hồ đã đến dưới chân của hai ngọn núi trắng xóa. Xà Hà Tiên Tử khẻ ngước đầu quan sát, thấy mỏm núi như dính liền vào nền mây, nối dài hơn mấy dặm. Mối giáp giữa hai chân núi, tạo thành một tòa sơn cốc hiểm trở thiên nhiên.

Xà Hà Tiên Tử dừng bước hỏi :

- Nơi ấy là đâu?

Tử Vong Cốc Chủ cười nhẹ :

- Là tệ cốc, qua khỏi trường núi kia là tới !

Xà Hà Tiên Tử nhíu mày :

- Nghe đồn Thanh Hải nhị cốc, trừ hình thế hiểm yếu ra, sự bố trí trong cốc khéo léo hơn cả công trời, phải chăng…?

Phạm Long cười ha hả :

- Giáo chủ cứ vào cốc sẽ biết rõ mọi điều, lời đồn thiên hạ không ngoa đâu !

Xà Hà Tiên Tử cũng buông tiếng cười lạnh nhạt :

- Có lẽ Cốc chủ đã cho bố trí đủ cả ngưu đầu mã diện, cùng tiểu quỷ phán quan, nên mới có danh là Tử Vong Cốc đấy chăng?

Phạm Long càng cười to :

- Không đến nổi khủng khiếp quá như ý tưởng của Giáo chủ, nhưng chúng tôi đã khai sơn lập giáo nơi này, không lẽ chẳng bố trí một ít cơ quan để phòng vệ? Hai người vừa trò chuyện vừa tiến dần tới, đặt bước đến cửa Tử Vong Cốc lúc nào cũng chẳng hay !

Đột nhiên dưới lớp đất tuyết giữa hai chân núi bổng rung rinh chuyển động… Xà Hà Tiên Tử thoáng biến sắc dừng bước lại hỏi :

- Lớp băng kia sắp vở sụp đấy chăng?

Thì ra nơi vị trí bà đang đứng, lớp đất tuyết cũng đang rung chuyển lung lay mường tượng như muốn sụp xuống. Phạm Long từ trong túi lôi ra một chiếc còi nhỏ, liên tiếp thổi lên năm tiếng, mặt đất tuyết đang chuyển động lập tức dừng ngay lại. Tiếp theo đó, từng bụm hoa tuyết từ dưới đất bắn lên tung toé, rồi từ những nơi ấy nhô lên một lượt hằng mấy trăm gã đại hán. Tên nào cũng sắc phục trắng toát, xa xa trong lại tựa như những người tuyết, mặt mủi đều đanh ác tựa lệ quỷ, móng tay móng chân nhọ lêu lểu dàn hơn tấc. Những quái nhân ấy sau khi từ dưới lòng đất hiện lên, lập tức đứng im như

những pho tượng đá. Xà Hà Tiên Tử thình lình giơ tay ra chộp cứng cườm tay phải của Tử Vong Cốc Chủ. Phạm Long không ngờ Xà Hà Tiên Tử đột nhiên lại ra tay như thế, kịp khi phát giác được đã vô phương tránh né vào đâu. Lão biến sắc quay lại gằng giọng :

- Tổng Giáo Chủ định làm gì?

Xà Hà Tiên Tử cười nhếch mép :

- Phạm Cốc chủ đã quên câu cổ ngữ rồi chăng : Đàn bà là hạn yếu đuối, nhìn thấy những tên lệ quỷ gớm ghiết kia bảo sao bổn Giáo chủ chẳng sợ hãi?

Bà vờ ra rung rẩy tiếp lời :

- Thật Tử Vong Cốc danh bất hư truyền, khiếp chết đi được ! Phạm Long là tay kinh nghiệm lọc lỏi, trước thái độ vờ vĩnh của đối phương lẽ đâu chẳng biết, nhưng vì mạch môn bị kềm tỏa, kình lực không thể vận phát, đành mím môi mắng thầm trong lòng.
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Xà Hà Tiên Tử biến sắc, vỗ bàn đứng dậy thét to :

- Lão khốn Phạm Long, trong quả Tuyết Lê vừa rồi mi đã…

Phạm Long chẳng đợi Xà Hà Tiên Tử dứt lời, cười ta chặn ngay :

- Tổng Giáo Chủ, trước đây bà đã cho chúng tôi thưởng thức mùi rượu độc thủng ruột, may mà số lão phu chưa chết phải tay mụ, nên khiến xui có người cho thuốc giải cứu. Đã thế, khi nãy lúc chưa đặc chân vào cốc, bà lại buộc lão phu uống viên độc dược kỳ hẹn ba ngày mới phát tác. Thì giờ đây lão phu cho tôn giá nếm lại quả Tuyết Lê ngàn năm kỳ độc, giỏi lắm chỉ sống thêm được nửa giờ là cùng, kể như lão phu cả vốn lẫn lời đã thanh toán xong, ha ha…ha…ha…

Xà Hà Tiên Tử chẳng buồn đáp lời nhắm mắt vận khí thử cảm thấy nội thể chân khí có khá nhiều khác thường, thầm hiểu lời đối phương không phải là lời nói dối. Định tỉnh lại tinh thần, ba cười nhạt cất lời :

- Phạm Cốc chủ, thủ đoạn âm độc và sâu hiểm của ông thật ít ai sánh kịp, nhưng ba ngày sau, ngươi cũng chẳng sống được có chi đắc ý mà cười ! Phạm Long càng buông tiếng cười to :

- Xà Hà Tiên Tử đến lúc này còn khua môi lớn tiếng được à? Ba ngày sau, hừ, trong thời gian ba ngày ấy, lão phu còn chán kịp thì giờ để tìm ra thuốc giải độc. Chỉ có mụ chỉ còn nửa giờ nữa là vong mạng rồi, dù Hoa Đà tái thế cũng thúc thủ vô phương !

Xà Hà Tiên Tử nhếch môi cười :

- Lời của mi hoàn toàn không phịa ấy chứ?

Phạm Long cười đắc ý :

- Gạt mụ có ích gì? Suốt mấy mươi năm nay, bất kỳ cao thủ tuyệt nhân nào vào cốc, chưa một ai sống sót trở ra. Đó là định lệ bất di bất dịch của ba tiếng Tử Vong Cốc !

Xà Hà Tiên Tử lời lẽ đã hơi nhân nhường :

- Chúng ta còn cách nào thảo luận cuộc đổi trao nhau chăng? Thí dụ như chúng ta đổi thuốc giải cho nhau…

Phạm Long lắc đầu ngạo nghễ, cười vang :

- Đừng tính chuyện mơ lên cung trăng. Mụ chỉ còn sống độ nửa giờ nữa là cùng. Ta còn đến ba ngày trời thời hạn, dư đủ thì giờ tìm vị ẩn sĩ thần y nơi Thê Hà Cốc để nhờ chửa trị.

Xà Hà Tiên Tử nghe xong lòng rúng động nghĩ thầm :

- Nơi Thê Hà Cốc có một vị ẩn sĩ? Biết đâu trong vòng thời gian nửa giờ, ta có thể tìm được lão ẩn sĩ ấy?

Nghĩ thế bà vọt trợn mắt quát to :

- Lão khốn Phạm Long ngươi đừng vội đắc ý, dù bổn Giáo chủ chỉ được nửa giờ, nhưng trong khoảnh thời gian ấy vẫn dư đủ để làm cỏ tất cả nhân mạng trong Tử Vong Cốc ngươi.

Phạm Long dứt hẳn giọng cười, trỏ tay vào cao thủ Tử Vong Cốc ngồi quanh đấy, mỉa mai thốt :

- Trừ phi đôi cánh tay họ mềm nhủn như đậu hủ, mộng quét bằng Tử Vong Cốc của mụ mới đạt thành.

Xà Hà Tiên Tử quay ra sau bảo đồ đệ :

- Đồ nhi dùng Kim Xà Nô đối phó cùng chúng, để sư phụ rảnh tay trừng trị tên già khốn Phạm Long kia !

Phạm Long nghe thế cả sơ, vội ra lịnh :

- Các vị mau nhất tề ra tay, tóm lấy hai ả yêu quái cho lão phu !

Hiệu lịnh Cốc chủ vừa ban ra, toàn thể cao thủ Tử Vong Cốc có mặt, đều rầm rộ đứng lên, rút phăng khí giới, xô đến tấn công hai thầy trò Xà Hà Tiên Tử. Sảnh đường trong loáng mắt ngập chìm trong bóng kiếm ánh đao. Tiếng sát phạt vang động cả sơn lâm hoang vắng. Tạ Trinh Trinh lắc lia mái tóc mây trên đỉnh đầu, miệng đọc lẫm nhẫm khẩu quyết khiển xà, bầy rắn vàng li ti lập tức lúc nhúc quậy động, hàng ngàn con từ trên mái tóc tủa ra bốn phía, nhắm vào hướng những cao thủ Tử Vong Cốc. Những tiếng kêu ré đau đớn liên tiếp vang lên khắp cục trường, đám cao thủ Tử Vong Cốc bị phải bầy Kim Xà Nô đuổi cắn, rần rần tháo chạy thụt mạng. Phạm Long trước cảnh trạng ấy vô cùng kinh hãi, quay ngoắt người định thoát thân. Nhưng Xà Hà Tiên Tử dễ đâu buông tha, nhún chân phóng theo quát lớn :

- Chạy đâu? Hãy nếm một chỉ của ta !

Phạm Long cảm thấy phía sau có một luồng kình lực ập tới, cấp tốc quay người lại tung ra một đòn tuyệt kỷ Mãn Thiên Phong Vủ Chưởng đột kích. Nhưng chưởng phong chưa nhả ra khỏi bàn tay, chỉ kình của Xà Hà Tiên Tử tựa như một ánh chớp xẹt thẳng vào bụng lão, lôi cả ruột gan ra ngoài. Phạm Long chỉ kịp hự lên một tiếng và ngả vật xuống đất chết tốt. Chỉ vỏn vẹn một chỉ, Xà Hà Tiên Tử đã kết liễu tính mạng Phạm Long một cách dễ dàng. Tất cả cao thủ Tử Vong Cốc còn lại đều lặng người sợ hãi. Xà Hà Tiên Tử chân vừa chấm đất, đã với một thủ pháp cực nhanh, tóm lấy cổ tay của lão Hộ Pháp họ Lưu rít giọng âm trầm :

- Nếu mi chẳng lập tức đưa thầy trò ta ra khỏi cốc, ta sẽ giết ngươi ngay !

Đã khiếp sợ võ công cao siêu của Xà Hà Tiên Tử từ trước, giờ đây lại sa vào vòng uy hiếp của đối phương, lão Hộ Pháp họ Lưu riu ríu điều động cơ quan trong cung, đưa thầy trò Xà Hà Tiên Tử thoát ra Tử Vong Cung. Ra khỏi Tử Vong Cung, đến cạnh rừng bàng khi nãy, Xà Hà Tiên Tử tay vẫn không rời khỏi mạch môn Lưu hộ pháp, kẹp sát bên lão thoát ra khỏi khu rừng. Kịp đến lúc ấy, bà mới thở phào một tiếng nhẹ nhỏm, cất tiếng hỏi :

- Nơi đây còn cách Thê Hà Cốc bao xa?

Lưu hộ pháp sợ sệt đáp :

- Độ ba mươi dặm.

Xà Hà Tiên Tử nghiêm mặt hỏi tiếp :

- Lúc nãy Phạm Long bảo qua là nơi Thê Hà Cốc có một vị ẩn sĩ cao nhân, vậy người ở về phía nào của Thê Hà Cốc? Các hạ đã gặp qua vị cao nhân ấy lần nào chưa?

Lưu hộ pháp lắc đầu :

- Tại hạ thật chưa được dịp gặp qua, nhưng theo lời đồn thì vị ẩn sĩ áy xưa kia là một vị hòa thượng mà nghề thuốc cũng như võ công đều rất cao minh, ẩn cư tại phía Tây của Thê Hà Cốc !

Xà Hà Tiên Tử buông tay lão ra, dằn giọng bảo :

- Tạm tha mạng cho mi một lần, cút ngay !

Thì ra lúc ấy, bà đã cảm thấy chất độc trong cơ thể đang bắt đầu phát tác, nếu để lão Hộ Pháp khám phá ra, tất nhiều bất lợi cho bà, nên thừa cơ đuổi lão rời xa. Chờ đối phương khuất dạng, Xà Hà Tiên Tử ngửng mặt nhìn sắc trời, thấy thời gian vào độ giờ thân, cơn bảo tuyết đã dứt hẳn từ lâu. Bà thở dài một tiếng quay sang Tạ Trinh Trinh :

- Đồ nhi, sư phụ e trong nửa tiếng đồng hồ, khó mà đến kịp Thê Hà Cốc ! Ôi!...

Sau tiếng than dài nảo ruột, sắc mặt của bà trở nên thê thảm lạ thường. Một đời liệt oanh, quần hào võ lâm nghe danh đều khiếp vía, nhưng trước bên lề tử sinh không khỏi mềm lòng thở vắn than dài. Tạ Trinh Trinh suốt hai mươi năm trời chưa bao giờ thấy sư phụ mình có sắc thái bi thương đến thế, muốn an ủi sư phụ vài câu, nhưng chẳng biết lựa lời thế nào cho phải !

Xà Hà Tiên Tử chợt nghiến răng quả quyết :

- Đồ đệ, chúng ta mau đi ngay, Tử Vong Cốc càng xa càng tốt, sư phụ không muốn vùi xương tại chốn này.

Tạ Trinh Trinh cảm động rưng rưng vành lệ nóng :

- Sư phụ để con cõng cho !

Xà Hà Tiên Tử gật đầu buồn bả :

- Càng hay, chúng ta đi đến đâu hay đến đó !

Tạ Trinh Trinh vội xốc Xà Hà Tiên Tử lên lưng, trổ hết thuật khinh công, bắn mình vun vút về Thê Hà Cốc. Thời gian từng phút từng giây nặng nề trôi theo, đưa sinh mạng của Xà Hà Tiên Tử tiến dần đến cái chết…