Ma Nữ Đa Tình

Chương 49: Chín cỗ quan tài




Trong loáng mắt, bóng hình nọ đều mất hút vào chân trời… Bóng đỏ cắm cổ phóng nhanh một lúc lâu, ngoái đầu nhìn lại, thấy đã bước khỏi Huyết Ma Thể Y Nhân một khoảng khá xa mới thở phào nhẹ nhõm ngoặt sang hướng Đông rẽ vào một vùng núi non chớn chở điệp trùng.Lúc đó, bóng đỏ mới dám chậm lại bước chân, cúi xuống quan sát thương thế của Hà Chí Bình. Nhìn thấy chàng, khóe miệng rỉ rỉ máu hồng, bóng đỏ thất thanh lay gọi :

- Thương thế của công tử có nặng chăng?

Miệng gọi, bóng đỏ nhẹ tay đặt Chí Bình xuống đất, lôi trong người ra một viên thuốc trị nội thương, nhét vội vào miệng chàng. Sau một tiếng thở dài yếu ớt, Hà Chí Bình từ từ mở mắt ra… Tia nhãn tuyến chàng chạm ngay bóng đỏ đối diện :

- Nàng là một thiếu phụ trung niên rất đẹp và cũng rất xa lạ mà chàng chưa hề gặp qua lần nào.

Chàng lạ lùng lên tiếng hỏi ngay :

- Bà là ai? Còn cha tôi đâu?

Thiếu phụ áo đỏ lắc đầu :

- Công tử mau thoát thân là hơn, hỏi chi những điều vô bổ ấy?

Hà Chí Bình lắc đầu quả quyết :

- Không! Tại hạ cần phải đi tìm lại gia phụ, tại hạ không thể để cho người táng mạng dưới tay lũ hung đồ!

Thiếu phụ áo đỏ đổi giọng lạnh lùng :

- Lịnh tôn đã chết rồi, công tử hiện giờ có đi cũng chẳng cứu được, mà trái lại tự đưa thân vào lưới rập, chết một cách uổng oan.

Thiếu phụ vừa trọn lời, giữa không trung lình lình bùng sáng lên những ánh lửa biên biếc xanh thật ngoạn mục. Nàng vụt biến sắc thốt nhanh :

- Huyết Ma Thể Y Giáo đã điều động tất cả cao thủ đến đây để lục soát truy tìm, chúng ta phải rời đi cho mau.

Hà Chí Bình lắc đầu liên tiếp :

- Tôn giá xin tùy tiện! Tại hạ gia trang bị hủy, thân nhân lại ly tán, hết còn ý niệm ham sống rồi!

Thiếu phụ bực dọc ra mặt :
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Thật là đồ vô dụng!

Bỗng khi ấy, một tiếng nổ làm chuyển rung cả tòa đại điện. Từ trong cỗ quan tài sơn đỏ cuối cùng vọt một gã khoác áo ngũ sắc, mang chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm như máu, thân hình thật khôi vĩ.

Hà Chí Bình thất sắc khẽ kêu lên :

- Tên Huyết Ma Thể Y Nhân này, đúng là hung thủ hôm qua đã tàn sát cao thủ của bổn giáo!

Nhìn thấy kẻ thù xuất hiện trứơc mắt, chàng nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn nhảy xuống liều mạng củan đối phương. Thiếu phụ chừng như biết ý, bấm khẽ vào tay chàng như biểu lộ ý khuyên ngăn. Huyết Ma Thể Y Nhân vừa xuất hiện nơi đại điện, tám tên nọ liền nghiêng mình ra mắt và xuôi tay đứng nghiêm. Chậm rãi tiến lên nơi vị trí trung ương, đứng trám vào khoảng trống mà tám người đã sẵn chừa khi nãy, Huyết Ma Thể Y Nhân với giọng nghiêm trang cất lời :

- Chư vị tám người sẵn lòng tham nhập bổn giáo, đáng quí, đáng quí! Thay mặt giáo chủ, bổn nhân hân hạnh chấp nhận!

Huyết Ma Thể Y Nhân dừng lại, dâng hắng lên mộ tiếng như để tăng thêm phần trịnh trọng lời sắp thốt :

- Bắt đầu từ đêm nay, mỗi vị được cấp phát một bộ y phục ngụ sắc đặc biệt của bổn giáo và được kể như là đệ tử của bổn giáo! Nếu kẻ nào vi phạm giáo quy, tất phải bị sự trừng phạt đích đáng theo nghiêm luật.

Tám người cùng nghiêng mình :

- Chúng tôi quyết trung thành theo giáo dụ!

Huyết Ma Thể Y Nhân vẫn một giọng đều đều nghiêm chỉnh :

- Sau khi gia nhập bổn giáo phải theo đúng « Tam Hung » chủ nghĩa! Thế nào mới gọi Tam Hung? Là đối với mình phải « Hung », đối với kẻ ngoài cũng phải « Hung », phương pháp mưu mô, hay thủ đoạn, tất nhiên càng phải « Hung » khác thường!

Tám người lại cung kính nghiêng mình :

- Đệ tử xin tuân thủ!

Huyết Ma Thể Y Nhân ánh mắt vụt ngời lên như điện, lạnh lùng rẻ rạt từng tiếng một :

- Mỗi người phải tự hủy đi một mắt, đấy là lễ nhập môn của bổn giáo!

Tám người nọ nghe xong đều biến sắc giật mình. Cho đến thiếu phụ áo hồng núp sau trượng Phật to, cùng hai bóng xám nháng vào lúc nãy, tuy là kẻ ngoại cuộc, nhưng cũng da lưng tháo rịn mồ hôi, hồi hộp đợi chờ phản ứng của tám gã tân giáo đồ. Tám người qua giây kinh hoàng, cùng ngẩng đầu đưa mắt nhìn nhau… Đột nhiên tám tgã cơ hồ cùng một lượt nhấc tay chọc thẳng vào mắt mình, móc ra một con ngưoi máu tươi nhỏ giọt, quăng cạnh bên chân tên Huyết Ma Thể Y Nhân. Động tác của họ gần như đồng nhất lẹ làng cương quyết, không một ai rơi chót hoặc trù trừ. Hà Chí Bình trứơc cảnh trượng ghê gớm ấy, kinh hãi đến tái lét mặt mày, quên cả giữ gìn rú lên một tiếng. Huyết Ma Thể Y Nhân buông lên một giọng cười thoải mái, từ trong người lôi ra đựng tám chiếc mặt nạ máu trao cho tám người, lớn tiếng ra lịnh :

- Mang lên!

Tám người sau khi tròng chiếc mặt nạ máu che kính mặt, cảm thấy mình đã đổi thành một nhân vật khác hẳn. Họ cùng đưa tia mắt ngắm nghía lẫn nhau, sự đắc ý, toại nguyện đã khiến họ quên bẳn cơn đau nhức dữ dội vừa bị hủy hoại. Cả bọn cùng buông tiếng cười lồng lộng như điên. Thanh âm của chuỗi cười lanh lảnh sắc bén nghe như xé toạt màng tai, như chứ chất đẫy đầy oán hờn, thống khổ, hung tàn và ngạo nghễ. Giọng cười khủng khiếp ấy khiến người nghe phải cảm thấy mộ tluồng ớn lạnh len dài theo sống lưng.