Ma Nữ Đa Tình

Chương 59: Nghĩa cảm lòng người




Hoa Sĩ Kiệt càng thêm giận dữ gầm lên một tiếng. Trường kiếm trong tay vừa quét ra chiêu Xạ Nguyệt liền tiếp theo một chiêu Thố Tâm. Ánh thép loé lên, tiếng rít thảm thiết từng đợt vang lên, bốn tên trước mặt chàng cũng đổ rũ xuống im lìm, đầu mình không còn là một khối nữa. Thần Long đại sư hoang mang thất sắc, đứng cũng không vững, thối lui mấy bước. Thần Long đại sư cũng biết Thất Độc Thần Kiếm lợi hại phi thường, song không thể nghĩ rằng cả bốn cao thủ lại đồng loạt thất thủ nhanh tới như thế, Gã râu quắm phi ngựa tới nơi sát Hoa Sĩ Kiệt thì tung mình nhảy xuống, tay giơ lên thành hiệu lệnh. Đoàn người ngựa đi sau độ mấy mươi tên, rầm rộ giật cương vây quanh chàng như tường đồng. Ngạo nghễ nhìn khắp trận diện, Hoa Sĩ Kiệt thản nhiên nói:

- Các ngươi đồng loạt tới đây chịu chết, thật là điên rồ quá.

Gã râu quắm nói:

- Ta là Phó bảo chủ Đệ Nhất bảo phụng mạng bảo chủ tới đây bắt tên khốn ngươi lên núi cho tam vị bảo chủ xử trị.

Hoa Sĩ Kiệt cười:

- Gọi ba Bảo chủ của các ngươi tới đây. Đừng dại dột bỏ mạng vô ích. Ngươi chưa phải là đối thủ của ta đâu.

Phong Trần Tuý Khách chậm rãi bước tới trước mặt gã râu quắm nói:

- Các hạ không nên giở thói sói mượn oai hùm, mau gọi ba bảo chủ ra đây tránh đổ máu vô ích.

- Ngươi là cái giống chi , dám ngạo mạn trước mặt bản Phó bang chủ ta như thế?

Lão nghe nói thì cười to:

- Muốn biết ta là giống gì à? Ta cũng không biết đâu. Nhưng lóc thịt ta ra thì chỉ có sâu rượu lúc nhúc, chẳng có cái gì nữa cả... ha ha...

Gã râu quắm nổi giận thét:

- Mặc ngươi sâu rượu sâu chè gì, muốn chết thì cứ xông lên.

Phong Trần Tuý Khách hấp háy đôi mắt lưu linh, nói:

- Các ngươi muốn lão phu hiển lộ thân thủ thì mau gọi Bảo chủ của các ngươi ra đây. Hạng các ngươi không đáng!

Phan Quyên Quyên cười:

- Đúng vậy! Vài chục người ngựa loẻo khoẻo của ngươi mang theo chỉ làm trò đùa cho lão thôi.

Tên râu quắm lúc này mới nhìn sang Quyên Quyên, thấy nàng sắc đẹp mê hồn, cười tít mắt trâng tráo nói:

- Cô nương đây xinh đẹp thế sao lại đi cùng lũ này để vong mạng vô ích chứ?

Hoa Sĩ Kiệt nghe nói không kìm được giận dữ quát:

- Câm miệng. Bản thiếu gia vốn không định giết các ngươi làm chi. Nhưng đã thế này thì ta chẳng thể dung tha.

Ngọn độc kiếm liền theo câu nói, ánh kiếm thành làn sáng vạch dài vào ngực tên râu quắm. Y cười to một tiếng, khẽ lạng mình tránh né đường kiếm, tay phải đồng thời với ra sau. Với thủ pháp cực nhanh , hắn tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, nói châm chọc:

- Thường nghe đồn Thất Độc Thần Kiếm chỉ một chiêu là lấy mạng người ta, bây giờ ta mới thấy , phi thường thật, phi thường thật.. Ha ha...

Hoa Sĩ Kiệt bắn mình tới, gầm lên:

- Trong vòng ba chiêu ta không giết nổi ngươi thì tuyệt đối sẽ chẳng thèm dấn thân vào giang hồ nữa.

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Lão say cười ha hả nói:

- Ta vẫn muốn tới thăm lão ta, việc này chẳng thành vấn đề. Xin đại sư nói tiếp kế thứ hai.

Thần Long đại sư liếc mắt sang Quyên Quyên nói:

- Nhờ Phan cô nương thỉnh lệnh Vân Hạc đến trợ lực, nhất định mọi việc sẽ chuyển nguy thành an trong phút chốc.

Phan Quyên Quyên bối rối nói:

- Lệnh sư hành tung bất định, bây giờ tiểu nữ thật không biết phải tìm nơi nào nữa.

Hoa Sĩ Kiệt nôn nóng hỏi tiếp:

- Phương kế thứ ba đại sư định thế nào?

- Mọi người mau cải dạng rời khỏi đây trở về Trung Nguyên ngay lập tức. Mối thù kia sau này mới trả cũng không muộn. Bằng nấn ná tại đây phút nào là nguy hiểm thêm phút ấy.

Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu cười:

- Tại hạ dù chết cũng không từ bỏ ý định. Hơn nữa, tại hạ chẳng bao giờ chịu

lén lút cải dạng chạy trốn đâu.

Phong Trần Tuý Khách cười lớn:

- Hảo tiểu tử. Ta mang cái thân già đi gặp lão mũi trâu Thiết Tâm cũng đáng lắm, đáng lắm. Ha ha...

Lão nói rồi bắn mình về hướng đỉnh núi, thân hình chẳng mấy chốc đã mất dạng mà tiếng cười còn lồng lộng... Hoa Sĩ Kiệt lập tức quay sang Quyên Quyên và Hà Chí Bình phẩy tay nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Thần Long đại sư cùng Thù Phá Thiên đưa mắt nhìn nhau bối rối, như ngầm hỏi xem nên đi cùng bọn Hoa Sĩ Kiệt hay làm gì. Rốt cuộc, Thù Phá Thiên nói:

- Chúng tôi đi cùng với thiếu hiệp e là không tiện. Vậy xin cáo biệt. Hẹn ngày tái ngộ. Chúc mọi người thượng lộ bình an.

Hoa Sĩ Kiệt vòng tay đáp lễ:

- Được hai vị chỉ điểm cho, tại hạ vô cùng cảm tạ. Đất trời bao la, ngày tháng còn dài. Xin tạm biệt nơi đây.

Thần Long đại sư cùng Thù Phá Thiên phóng nhanh xuống núi. Đi chưa được bao xa, một giọng cười ghê rợn như từ lòng đất vang lên, lại như từ đỉnh núi vọng xuống khiến hai người khiếp hãi vô cùng. Thần Long đại sư than:

-Những điều chúng ta nói vừa rồi e là đã bị chúng nghe lén rồi.

Đáp lại là một tiếng nói âm vang cả vùng sơn cốc:

- Khá khen cho tên giặc bán chủ cầu vinh. Ngươi chẳng nghĩ tới ân đức năm xưa của bản chủ đã dung nạp ngươi khỏi tay kẻ thù truy sát sao?

- Ngươi là ai?

- Thằng trọc vô ơn! Tới giọng nói của ta cũng không còn nhớ nữa!

Một lão già áo đỏ râu dài từ bìa rừng từ từ bước ra. Chính là Đệ Nhất Bảo chủ Lí Ngọc Lân. Thần Long đại sư cùng Thù Phá Thiên đều biến sắc, lùi lại một bước kinh hãi. Lí Ngọc Lân quát lớn:

- Hai tên phản đồ đáng chết!