Ma Nữ Đa Tình

Chương 64: Tiêu diệt phản đồ




Quyên Quyên thấy tình lang sắp bị hại, mặt mày biến sắc , cấp tốc tung người tới ứng cứu. Ngọn trượng sắp giáng tới đầu Hoa Sĩ Kiệt thì Thù Thế Hận chợt cảm thấy có hơi gió sau lưng. Y hoảng hốt xoay mình lại, ngọn Thiên Ảnh thần công cũng vừa vặn phủ vào các đại huyệt hậu thể y. Thù Thế Hận bối rối chưa biết tính sao thì nhớ ra Hoa Sĩ Kiệt còn ở trên cao, y xoay mặt lên đúng lúc Hoa Sĩ Kiệt lao xuống. Ngực gã chạm phải thân hình Hoa Sĩ Kiệt chẳng khác phi tiễn xuyên tâm, hộc lên một tiếng, máu tươi ào ra không ngăn nổi. Hoa Sĩ Kiệt tiện tay đoạt luôn bảo trượng trong tay Thù Thế Hận rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Thù Thế Hận thấy bao nhiêu mơ tưởng thoáng chốc tiêu tan như bong bóng nước thì giận dữ như điên, quên cả thương thế nhảy xổ lại Hoa Sĩ Kiệt hòng cướp lại bảo trượng, chẳng khác kẻ mất trí. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như chớp vung tay, tả chưởng túm lấy mạch môn đối phương, tay hữu tiếp một quyền đánh cho Thù Thế Hận té lăn cù trên đất. Hoa Sĩ Kiệt bước tới một bước thét:

- Thù Thế Hận, nếu ngươi còn vọng động, ta cho ngươi tưới máu đất này!

Thù Thế Hận nghiến răng trèo trẹo:

- Nếu không phải yêu nữ kia ám toán ta, ta quyết chẳng thể bại dưới tay ngươi. Hoa Sĩ Kiệt, ngươi dựa vào một con đàn bà hành động đê tiện mà thắng ta, tuyệt đối chẳng vẻ vang gì đâu!

Phong Trần Tuý Khách xen vào:

- Loại người bất nghĩa như ngươi. Sư phụ còn dám ám toán. Hại người người hại. Hoa Sĩ Kiệt, tên này không sớm giết đi, thì Thiết Tâm đ*o nhân chẳng an lòng nhắm mắt. Ngươi hãy thay lão phu báo hận cho người bạn già ấy! Một đời lão phu chẳng muốn hại mạng người. Nhưng ngươi là kẻ bất nhân bất nghĩa giết thầy phản bạn. Thiết Tâm đ*o nhân là do lão phu thỉnh từ Ngũ Đài Sơn xuống đây, không ngờ lại sớm bỏ mạng dưới tay tên phản đồ.... Lão phu quyết chẳng thể dung tha!

Vừa nói, lão vừa tiến tới Thù Thế Hận, chỉ một cái vung tay đã phong toả hết mấy trọng huyệt trên người y. Biết thế nguy, Thù Thế Hận gượng quỳ sụp xuống đất, thống thiết kêu van:

- Tại hạ vô tri, nhất thời hành động lỗ mãng gây nên đại tội. Khẩn mong chư vị cho tại hạ một cơ hội hối cải quay đầu. Trọng ân ấy nguyện kết cỏ ngậm vành , sau này nhất định sẽ báo đáp.

Phong Trần Tuý Khách nghe những lời ấy thì nhất thời dao động những muốn thả cho y đi. Quyên Quyên thấy vậy thì nói ngay:

- Tìm cơ hội báo đáp. Có mà tìm cơ hội báo oán thì có. Kiệt ca, tiền bối, tên này giảo quyệt vô cùng. Thầy y còn dám giết, sá chi... Hôm nay nhân cơ hội này không giết y trừ hoạ cho võ lâm còn chờ gì nữa.

Thù Thế Hận nghe thấy la lên:

- Các ngươi giết ta, thì sư mẫu ta là Băng Hồn Tiên Cơ sẽ không tha cho các ngươi. Lão sư phụ đã không còn, các ngươi lấy gì làm bằng...

Thù Thế Hận thấy Phong Trần Tuý Khách thoáng động nét mặt thì tiếp lời:

- Lần này ta tới đây là phụng mệnh sư mẫu truy tìm tung tích Hạ Oanh Oanh. Việc ân oán riêng để ngày khác tính toán thì hơn...

Hoa Sĩ Kiệt cười gằn, cắt ngang :

- Ngươi mới nói tới đây đã mấy tháng tìm cách trộm bảo trượng, bây giờ lại nói phụng mệnh sư mẫu tìm Hạ Oanh Oanh, thật tráo trở khôn lường.

Quyên Quyên cũng nói:

- Ngươi định dùng uy danh Băng Hồn Tiên Cơ uy hiếp chúng ta, đừng có mơ!

Miệng nói, nàng thoăn thoắt tiến tới gần y hơn:

- Vài món công phu âm hàn của bà ta ta có coi vào đâu mà ngươi đem bà ta ra doạ ta?

Thù Thế Hận thầy nàng tiến tới thì kinh hãi không nói được câu gì nữa, nhắm mắt chờ chết lẩm bẩm:” mạng ta thế là hết, hết rồi.. ” Bống nhiên, từ trên không , một luồng kình phong ập tới đẩy thế chưởng của Quyên Quyên trệch sang một bên. Một bóng người đáp xuống đất nhẹ như lá khô. Quyên Quyên định thần nhìn lại thấy đó là một mĩ phụ trung niên tóc xoã vai mềm, áo dài chấm đất. Quả là trang tuyệt sắc.

- Băng Hồn Tiên Cơ!

Hai người Hoa Sĩ Kiệt, Phong Trần Tuý Khách không hẹn mà đồng kêu lên. Chỉ có Quyên Quyên đang bối rối không nói gì, Hà Chí Bình thấy thiếu phụ xinh quá đỗi thì nhìn sững không rời mắt. Thù Thế Hận khấp khởi kêu ầm lên:

- Sư mẫu cứu mạng, sư mẫu cứu mạng!

Băng Hồn Tiên Cơ không thèm nhìn y mà chậm rãi đưa mắt nhìn một lượt. Chợt thấy xác Thiết Tâm đ*o nhân nằm trong vũng máu thì toàn thân chấn động, tay chân lẩy bẩy tựa hồ đứng không vững.. Chuyện cũ như hiện ra trước mắt. Mười năm trước, họ là đôi phu phụ đầm ấm mặn nồng, ngày ngày vui thú trên Băng Hồn Sơn cánh sắc thoát tục. Bát đũa còn có khi va chạm, cặp phu phụ này cũng không khỏi có cãi vã. Một lần như thế, người chồng dứt cánh uyên ương, một đi không trở lại. Căm hận người chồng bạc tình, nhưng trước cái chết thê thảm của lang quân, lòng người phụ nữ chất chứa bi thương. Hạt châu lã chã ướt cả mặt hoa... Hoa Sĩ Kiệt lên tiếng:

- Băng Hồn lão tiền bối...

Băng Hồn Tiên Cơ sực nhớ lại tình cảnh hiện tại, quay sang hỏi Hoa Sĩ Kiệt:

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Tư Đồ Không trợn mắt quát:

- Sát nhân còn dám nói càn. Mở to mắt coi ta là ai!

Hoa Sĩ Kiệt và Băng Hồn Tiên Cơ đều hỏi:

- Thật ra ngươi là ai?

Tư Đồ Không không nói, giọng đầy oán hận;

- Trước khi biết thân phận tiểu bối, xin tiền bối hãy giết tên phản đồ trước...

Cũng lúc ấy, Thù Thế Hận ngoẹo đầu sang bên, thì ra sau khi liên tiếp trọng thương, lục phủ ngũ tạng y đã vỡ nát, mấy lời nói vừa rồi chỉ là gom chút hơi tàn mà thôi.. Băng Hồn Tiên Cơ buông tay, cái xác ngã gục xuống đất. Băng Hồn Tiên Cơ thấy đệ tử yêu chết thảm cũng động lòng, nhất thời không suy xét quát Tư Đồ Không:

- Ngươi là ai? Sao lại biết Băng Hồn trảo của ta? Ngươi với Thù Thế Hận có thù oán chi, sao lại nhất định dồn y vào chỗ chết mới thôi?

Tư Đồ Không rơi lệ nói:

- Hắn... Cha ta bị hắn ám toán...

Tư Đồ Không nói tới đây thì ngưng bặt không nói tiếp được nữa, không hiểu do quá đau thương hay vì sao. Băng Hồn Tiên Cơ thảng thốt:

- Oanh nhi, là Oanh nhi phải chăng? Con...

Tư Đồ Không không đáp, phóng tới đoạt lấy thây Thù Thế hận dưới chân Băng Hồn Tiên Cơ, nhấc tới đặt quỳ gối trước xác Thiết Tâm đ*o nhân, rồi bản thân mình cũng quỳ xuống nức nỏe khóc mà vái rằng:

- Cha ơi... Cha có biết con tìm cha khắp rừng thẳm cốc sâu... vậy mà... khi gặp được rồi cha chẳng thể nói chuyện được nữa... Tim con đã nát bởi tình duyên ngang trái, thế mà nay... Con lấy máu của tên ác nhân rửa sạch oan khiên, cha có linh thiêng về đây chứng giám!

Bàn tay ngọc vung lên, lưỡi đao đâm thẳng xuống ngực cái xác, nàng moi tim hắn ra, lấy máu tưới dài theo thi thể Thiết Tâm đ*o nhân. Mọi người thấy nàng hành động như thế đều sững sờ ngơ ngác. Băng Hồn Tiên Cơ lao tới, nước mắt lã chã :

- Oanh nhi, con...

Tư Đồ Không kéo chiếc mão trên đầu ra, mái tóc dài phủ vai óng ả, vẻ thư sinh tuấn tú chuyển thành yêu kiều diễm lệ. Hoa Sĩ Kiệt xúc động bước tới gần gọi;

- Oanh muội!

Bất ngờ, Oanh Oanh đưa tay xô chàng ra:

- Tránh ra! đừng chạm vào ta!

Băng Hồn Tiên Cơ ôm lấy Oanh Oanh, hai mẹ con lệ sầu hoà chảy.

- Từ lúc con rời khỏi Băng Hồn Sơn, mẹ đã tìm con khắp nơi..

- Mẹ, thời gian qua con thật có lỗi, không chăm sóc mẹ chu đáo.

Băng Hồn Tiên Cơ nói:

- Mẹ giờ chấp nhận tên tiểu tử kia làm rể...

- Muộn rồi mẹ ạ! Bao lâu nay con âm thầm chịu đựng, cuối cùng cũng đã tìm ra lối thoát cho mình..

Nàng quay qua nhìn Hoa Sĩ Kiệt như thể muốn thu hình ảnh chàng trong tâm trí, nở một nụ cười héo hắt:

- Kiệt ca, kiếp này đành lỗi hẹn với huynh. Chúc huynh với Phan cô nương trọn đời hạnh phúc!

Lời chưa trọn ý, suối lệ lại dâng tràn... Hoa Sĩ Kiệt bối rối chẳng biết làm sao, cứ trơ mắt đứng nhìn. Oanh Oanh buông mẹ ra lẩm bẩm:” Hồng nhan ai chẳng long đong, số kiếp hẩm hiu, thôi đành chịu vậy” Nàng cúi xuống ôm thi hài Thiết Tâm đ*o nhân chạy xuống núi như một người điên. Băng Hồn Tiên Cơ đuổi theo gọi lớn:

- Oanh nhi, con đi đâu vậy? Chờ mẹ với..

Hoa Sĩ Kiệt cũng thốt lên:” Oanh muội... ” toan dùng thuật khinh công đuổi theo, nhưng rồi lại thở dài lui lại. Phong Trần Tuý Khách với Hà Chí Bình hai người dõi mắt nhìn theo, lộ vẻ bùi ngùi thương cảm. Hoa Sĩ Kiệt chợt giật bắn mình. Quyên Quyên nãy giờ không lên tiếng, đã không còn bóng dáng. Chàng hốt hoảng quay tứ phía tìm kiếm, tự trách mình vô tâm. Bỗng phát hiện phía xa ai quẹt lên một hàng chữ thảo; "Kiệt ca đừng chờ muội nữa. Chúc đại ca cùng Hạ cô nương trăm năm keo sơn!” Hoa Sĩ Kiệt đọc dòng chữ xong tái mặt, chỉ biết đứng lặng thầm kêu khổ mà thôi. Dõi mắt nơi xa thấy ráng chiều đã nhuộm đỏ, từng đôi chim thung dung vỗ cánh theo đàn , chàng chốc chốc lại thở dài, thất thểu cùng mọi người rời khỏi Ngũ Đài Sơn!