Ma Nữ Đa Tình

Chương 66: Lối vào băng quốc




Nhưng chân mọi người vừa đáp lên phiến đá, một giọng quát thình lình vang lên như sấm dậy:

- Các người muốn chết cả chăng?

Quần hào cùng kinh ngạc xoay đầu nhìn về hướng âm thanh vừa phát xuất.

Từ giữa bụi cỏ rậm nơi phía hữu của trận cuộc chầm chậm nhô lên một nhân vật áo vàng mặt che kín sau lưng vuông lụa cũng màu vàng.

Cùng Gia cái Bang chủ, là người cảnh giác trước nhất vội vã nhún chân phóng xuống khỏi phiến đá, vòng tay gạn hỏi:

- Kám mong tôn giá cho biết tại sao?

- Hừm !

Người áo vàng chỉ hừ gọn lên một tiếng thay bằng câu đáp.

Quái nhân méo miệng cùng lúc ấy, chợt ngửa cổ buông ra một chuổi cười dài lanh lảnh.

Giọng cười của quái nhân thê thiết và mang nhiều âm hưởng lạ lùng, khiến những kẻ còn lại trên phiến đá càng mang thêm tâm trạng hoang mang nghi hoặc, lần lượt theo chân Cùng Gia Cái Bang Chủ nhảy rời khỏi phiến đá.

Vừa vặn lúc ấy, một vầng mưa đỏ từ miệng thác phún lên rồi ào xuống chỗ mọi người vừa rời bước.

Một vài kẻ còn chậm chân phía sau bị những giọt nước đỏ bắn dính vào áo quần, lấm tấm cháy nám từng lỗ như dùng nhan châm đốt...

Quả là một loại nước ghê gớm, có sức tàn phá vô cùng lợi hại, đến lúc ấy mọi người mới bàng hoàng vở lẽ, cùng chung mặt hậm hực nhìn xói về phía Xà Hà Tiên Tử.

Bỗng dưng bị một lão già bịt mặt chẳng biết từ đâu đột ngột chui ra phá hỏng âm mưu thâm độc của mình, Xà Hà Tiên Tử giận dữ nghiến răng ken két sắp sửa xông lên phát tác...

Nhưng người bịt mặt áo vàng vẫn thản nhiên quay lại phía quần hùng sang sảng tiếp lời:

- Phiến đá mà chư vị đáp chân lên vừa rồi là phiến đá Tử Vong, các chư vị nếu chẳng nghe lời khuyên của lão phu, tr× chừng đôi phút tất đã bỏ mạng trên phiến đá ca?

rồi.

Quái nhân méo miệng cười khèn khẹt luôn mấy tiếng, nối lời; - Dể ra mạng các người còn dài, nên chưa mắc phải quû kế của Xà Hà Tiên Tử !

Quần hào càng thêm căm phẫn, một vài kẻ nóng tính đã buông tiếng quát mắng vang lừng.

Xà Hà Tiên Tử tự hiểu nếu chẳng kịp thời phá tan lòng hậm hực của quần hùng, một mình là khó chống nổi số đông dù bên trong nội tâm rúng động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ sắc thái bình tỉnh như thường.

- Lời của bổn giáo chủ vừa rồi, quả thật không một ác ý. Chẳng hiểu lão trượng đây dùng lời xuyên tạc như thế dụng tâm chi?

Quái nhân méo miệng nhếch môi lạnh lạt:

- Tôn giá rõ ràng biết nước suối phún lên rất độc, tại làm sao còn xúi họ nhảy lên phiến đá ấy? Phải chăng dụng ý mượn đao giết người?

Người áo vàng bịt mặt từ nãy giờ đứng im, chợt cười hăng hắc, xỏ miệng vào:

- Lão trượng đây nhanh miệng thật lời, nói sao mà đúng thế !

Xà Hà Tiên Tử lừ mắt nhìn quanh về phía người áo vàng, hừ lên tiếng cộc lốc, đoạn quay sang quái nhân:

- Lão trượng là con người tuổi tác, nói năng phải có bằng cớ, chẳng nên hồ đồ buộc tội cho người. Bằng không, trước mặt quần hùng, vì thể diện của mình bổn giáo chủ khó thể dung tha cho hai vị.

Quái nhân méo miệng hai tay xua lia ý như sợ sệt:

- Ô… ô ! Xin giáo chủ chớ giận, lão già rồi gân cốt xơ bại làm sao chịu cho kham Xà yêu chỉ của người? Thế này nhé, phải chăng chư vị đều có ý muốn vào Băng Quốc?

Mọi người cùng bước sang đây, lão có thể giúp quí vị chút nhọc nhằn ấy.

Xà Hà Tiên Tử rúng động hỏi dồn:

- Lão trượng biết rõ lộ tuyến đi vào?

Quái nhân cười khẽ luôn mấy tiếng:

- Hừ.... hừ sao lại không? Nhưng mà...

Kiêm La Tử Nương cô út của Hoành Sơn tứ quái không dằn được nóng nảy:

- Lão già trời đánh kia, khoác lác vừa vừa chớ ! Nếu ông đã biết rõ đường vào Băng Quốc, tất đã chui vào từ lâu, sức chi mà chực chờ nơi đây để chỉ dẫn cho ai !

Băng Hồn Tiên Cơ vốn tánh đa nghi, nghe xong liền gật gù, phụ họa:

- Đúng lắm ! Nếu lão trượng đã biết được đường vào Băng Quốc, tất đã vào rồi, tại làm sao lại phải đợi đến bây giờ?

Quái nhân méo miệng không đáp lời mà chỉ ngửa mặt nhìn trời cười ha hả...

Xà Hà Tiên Tử giận dữ rống lên:

- Cười cái giống chỉ Bổn giáo chủ khảy đúng chỗ ngứa của ngươi nên cười để lấp liếm đấy chăng?

Chợt dứt ngay giọng cười, quái nhân nghiêm ngay sắc diện:

- Già này bảy mươi năm đem danh lợi gác bỏ ngoài vòng, cũng chẳng màng chuyện hơn thua, thử hỏi còn lê chân vào Băng Quốc để làm gì?

Kiêm La Tử Nương bĩu môi chẳng tin:

- Lão trời đánh, ngươi bảo rằng chẳng màng danh lợi, thế tại sao còn lết đến chốn này, mục đích là chi?

Quái nhân lại buông giọng cười ha hả, đáp lại bằng một câu khác:

- Lúc nãy nếu chẳng có vị áo vàng kia trở ngăn, chắc các người khó ai còn một mạng sống sót !

Kiêm La Tử Nương cười lạt:

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
"Băng Long thường ẩn dưới đất tuyết trời băng, hình dạng như rồng, có linh tánh, sức mạnh dị thường, rất sợ lửa".

Lời vừa dứt, con quái vật nọ bổng khẽ lắc lư chiếc đầu khổng lồ, xoáy đôi mắt ngời ngời ánh quang về phía ba người. Trong hầm sáng lờ mờ, hai ánh mắt ấy trông như hai luồng điện lạnh, sáng rực.

Hà Chí Bình nghe ơn ớn da lưng, rú lên khe khẽ:

- Đúng thế, con quái vật quả có tánh linh, nó đã đánh hơi ra chúng ta rồi !

Phong Trần Túy Dhách vội khoác tay khẽ giọng:

- Loại quái thú này sức mạnh dị thường, chúng ta mau núp mau, đừng ghẹo nó nổi giận mà nguy.

Con Băng Long chợt gầm khẽ lên một tiếng, tựa như tiếng sét rền ở xa xa, từ chiếc miệng đỏ dường như chậu máu ấy, cuồn cuộn phun ra một luồng sương trắng, đôi vuốt nơi hai chân trước nhẹ cào lên mặt đất, thân hình khổng lồ của con vật đã bô?

nhanh về hướng ba người như một toà núi ập tới.

Ba người không khỏi cùng biến sắc, hấp tấp hối bộ tháo lui.

Bằng vào thuật khinh công của họ, cái vọt bước vừa rồi ít nhất cũng hơn mười trượng xa.

Quái vật bị vồ trược con mồi, tức tối gầm lên một tiếng, âm thanh chuyển rung lòng động, xôi dội vào tai ba người, vang lên những tiếng "o o" chẳng dứt.

Miệng quái vật lại phun bắn ra một luồng hơi trắng, thân hình ngúc ngoắc dựng cao lên...

Phong Trần Túy Dhách chắc lừii than thở:

- Tiếc thật, lão phu khi không đập bể đi hồ rượu, bằng không dùng Tửu Vũ Thần công để đối phó nó, chẳng còn sợ chi mà phải núp ló thế này !

Hoa Sĩ Diệt nhíu mày tư lự:

- Con vật này thân hình to lớn, cử động chẳng mấy nhanh nhẹn, dùng chưởng phong quật thử nó xem sao?

Miệng thốt, song chưởng đã vận đầy công lực, xé mình tiến lên, lẹ như chớp quật vèo vèo luôn ba chưởng vào mình Băng Long.

Tiềm lực ngọn sau đưa ngọn trước sầm sập như từng toà núi gió đập mạnh lên quái vật...

Bình.... bình...

Thanh âm tựa sóng nổ sét rền động lay đường hầm, Hoa Sĩ Diệt nhóng mắt đón chờ kết quả.

Nhưng con vật chỉ lắc lư thân hình vài lượt, chẳng một chút thương tích chi, một vùng châu vây quanh con vật hơn trượng bị chưởng phong đào sâu mấy tất, miểng băng bay loạn khắp nơi...

Con vật càng thêm giận dữ, nhe nanh vờn vút nhào tới chụp bừa, kẹp theo một tiếng gầm nghe muốn thủng màn tai.

Ba người trước khí thế dữ dằn ấy vội vã phóng tuốt ra xa.

Hoa Sĩ Diệt vô cùng kinh khiếp, vì rằng ba chưởng vừa rồi, chàng đã dốc ra ca?

mười thành chân lực, thế mà con vật vẫn y nguyên vô sự, đủ thấy thân con vật rắn cứng như kim cương, không sợ đao kiếm.

Phong Trần Túy Dhách dậm chân trách chẳng ngớt miệng:

- Chỉ tại lão điên nói bá láp, khiến lão phu nổi giận đập bể đi hồ rượu ngon, biết lấy chi mà áp dụng Tửu vũ thần công? Dhổ.... khổ thật !

Hoa Sĩ Diệt nhìn lại quái vật, thấy nó cuộn tròn im lìm, chàng yên lòng đảo mắt nhìn quanh địa cuộc mong tìm ra một phương cách chi để trừ khử Băng Long.

Chợt nhìn thấy miếng băng văng lổn ngổn đó đây, đầu óc chàng bổng loé lên một mưu định, vội quay sang Phong Trần Túy Dhách:

- Lúc nãy lão tiền bối bảo là Băng Long kþ lửa phải chăng?

Phong Trần Túy Dhách gật đầu:

- Phải, nhưng giữa đường hầm tuyết giá đóng đầy thế này, tìm đâu cho ra lửa?

- Tiền bối có thể đổ rượu vào miệng, thúc động nội lực trong người, tạo thành nhân hỏa, biến chất rượu ra "Tửu vũ thần công", giờ đây thử dùng tạm miểng băng thay chất rượu có được chăng?

Phong Trần Túy Dhách trầm ngâm giây phút cười khì:

- Ừ hé ! Để thử băng xem có hiệu nghiệm chăng. Theo sự ghi chép trong "Sơn Hải Dinh" thì Băng Long toàn thân che đậy trong lớp vảy băng, đao kiếm chẳng chạm được chỉ có nơi yết hầu là có thể dùng lửa trị nó, lão phu thử dùng mảnh băng để làm vật Tửu vũ Thần công trị nó thử xem.

Thuận tay quớ lấy một nhúm băng, Phong Trần Túy Dhách bỏ tót vào mồm nhai lên rào rạo.

Quái vật quả thật rất thông linh, qua hai lần chụp chẳng trúng đối phương, xem chừng nó đã hơi gờm, khoanh tròn một nơi và thỉnh thoảng phát ra một tiếng gầm như dọa dẫm...

Vận dụng chân nguyên một lúc, Phong Trần Túy Dhách mới mở mắt ra lịnh:

- Hoa Sĩ Diệt, ngươi đến dụ quái vật tới gần đây.

Hoa Sĩ Diệt ứng tiếng vâng lời, xé mình tới cận quái vật và công ra hai chưởng.

Lại hai tiếng bình bình chát chúa, con vật gầm lên một tiếng tốc dội lòng hang, đoạn ngóc cổ phóng vèo vào địch thủ.

Phong Trần Túy Dhách lập tức quát to một tiếng, hé miệng phun ra một luồng sáng đã xẹt thẳng vào yết hầu của quái long.

Tuy con vật đang thế rướn mình phóng tới, nhưng vừa nhác thấy hơi lửa tủa ra, vội vã rụt đầu vặn mình đào tẩu.

Nhưng vật dù khôn sao bằng được trí người, Phong Trần Túy Dhách chỉ đợi có thế, chiếc miệng móm lập tức hả rộng thêm, luồng hồng quang từ cửa miệng vọt ra thêm mãnh liệt...

Một tiếng “bốc” lạ lùng như chiếc bóng cao su bị nổ, luồng hồng quang liền tắt phụp, con vật cũng đồng thời rụt lại đập đuôi phóng chạy như điên. Nhưng chỉ rời xa chỗ cũ được ba mươi trượng hơn là ngay đơ thân hình nằm mẹp trên đất.

Hoa Sĩ Diệt xoa tay reo lên:

- Tửu Vũ Thần công của lão tiền bối, quả danh bất hư truyền, vãn bối vô cùng khâm phục !

Phong Trần Túy Dhách cười ha hả:

- Bé con đừng thổi phồng ta lắm chứ ! Lời đồn mật của Băng Long, ăn vào có thê?

chống chọi cùng sắc lạnh, chúng ta thử nếm xem.

Miệng nói là tay làm, lão rảo bước tiến lên, vung kiếm đâm lút vào yết hầu quái vật, rạch dài một đường xuống tận bụng, lôi lấy quả mật, chia đều ba người.

Phong Trần Túy Dhách vừa nhai tóp tép vừa cất lời:

- Xem ra còn lắm hiểm nguy chờ đợi chúng ta, chẳng biết nhóm người đi trước đã lọt sang hướng nào mà không thấy.

Hoa Sĩ Diệt nôn nao giục giã:

- Chúng ta đi thôi.

Cả ba liền trổ thuật khinh công nhảy qua xác Băng Long, tiến sâu vào trong...