Ma Nữ Đa Tình

Chương 9: Yêu thương và thù hận




Ba ngày sau, khi hoàng hôn phủ xuống, từ một miệng hang phía sau miếu, đột nhiên xuất hiện một gã thiếu niên áo trắng chính là Hoa sĩ Kiệt tục gia đệ tử của phái Nga Mi.

Sau khi khuân mấy tảng đá lắp kín miệng hang, chàng vận lực lên đầu ngón tay khắc sâu vào mặt đá cứng sáu chữ: “Thất sát thần bà chi mộ”.

Và chàng quỳ sụp xuống, sì sụp khấn vái mà nước mắt đoanh tròng:

- Thần Bà lão tiền bối, cầu xin anh linh người an nghỉ, những sự việc dở dang của lão tiền bối phong kín trong chiếc túi vải đây, vãn bối nguyện sẽ vì người tiếp tục hoàn thành tại Động Đình Hồ vào mùa thu tới… Di thể sư thúc tổ của vãn bối, cũng xin tạm mai táng gần đây, chờ sau khi suối thâm cừu dọn sạch vãn bối sẽ trở lại trùng tu phần mộ…

Khấn xong, chàng chầm chậm đứng lên, tung mình thoát ra khỏi miếu…

Vầng trăng đã chênh chếch về tay, màu trời đã bắt đầu dựng lên một ngày mai khác…

Chàng nhớ lại một đêm của ba ngày về trước bị thầy trò của Xà Hà tiên tử đuổi chạy như chó nhà hoang, xơ bơ xấc bấc lủi nhanh vào miếu để trốn lánh, nghĩ đến nỗi đắng cay khốn đốn ấy, lửa thù không khói ngun ngút trào sôi.

Chỉ võn vẹn ba đêm ngày dưới hầm sâu, Thất Sát Thần Bà đã đem bình sanh bảy môn tuyệt học quí báu “Băng quyền trấn sơn hà”, “Thất cầm trảo”, “Thần Ma ngư phong”, “Thiên Cơ chỉ”, “Đông Hải đồ kình”, “Xảo Yến xuyên vân” cùng “Thể phong xung thiên” truyền thụ cả cho chàng, sau đấy lại còn áp dụng phương pháp khai đỉnh của Phật môn, đem tất sinh chân lực của người rót sang cơ thể chàng.

Những dĩ vãng ấy tựa như những bức ảnh nối dài liên tục quay về trên ký ức, khiến Hoa sĩ Kiệt dâng lên một nổi bùi ngùi thương cảm.

Chàng không sao dằn được sự trào trộn của tâm linh, ngửa đầu hú lên một tiếng dài hùng tráng.

¢m thanh lanh lảnh rền vang tựa như tiếng rồng gầm cọp réo, vọng ngút từng mây, dội rung sơn nhạc, khiến hàng cổ thụ bọc quanh ngôi cỗ miếu, cành lá phải xào xạc lung lay.

Hoa sĩ Kiệt vừa kinh ngạc lẫn vui mừng, chàng không ngờ chỉ trong ba ngày đêm ngắn ngủi, công lực đã tăng tiến đến mức độ nhanh chóng đến thế.

Chàng đâu hiểu rằng Thất Sát Thần Bà, khi áp dụng phương pháp Phật môn khai đỉnh, đã quyết tâm đem toàn bộ chân lực bản thân, rót sang tất cả cho chàng, nhờ đấy mà công lực chàng đã tăng tiến chày bực như được qua năm, sáu mươi năm trui luyện.

Trong lòng vô cùng phấn chấn, Hoa sĩ Kiệt nắm chặt đầu quyền, vung thẳng vào không khí thệ nguyện: - Ta phải báo thù, vì sư huynh đệ Nga Mi phái mà tẩy sạch huyết thù.

Chàng chỉ thuận tay phẩy động đầu quyền, thế nhưng kình phong vẫn theo đó thoát ào ra với một sức mạnh lệch bể nghiên non, tông thẳng đến một cội cổ thụ trước mặt.

Rắc!...

Cùng với một tiếng động vừa vang lên, cội cổ thụ to hơn ba người ôm, bỗng gãy gọn làm đôi và ngã ầm xuống, lá cành tơi tả bay văng. Hoa sĩ Kiệt đứng lặng người một chỗ, chàng không sao tin tưởng ở mình có được một công lực kinh hồn như thế. Đang lúc chàng đứng thừ người ra bàng hoàng, từ trên một ngọn cổ thụ khác nhảy phóc xuống một người, chân vừa chấm đất đã lạnh lùng cất tiếng:

- Nữa đêm khuya khoắt, không hiểu ở đâu lọ mò đến một tên khùng như thế!

Hoa sĩ Kiệt nghe xong rúng động cả tinh thần, tiếng nói của người nọ tuy rất khẽ, nhưng cảm thấy như bị những nhát búa ngàn cân đập mạnh lên tâm khảm.

Hiển nhiên là kẻ phát ra tiếng nói có một nội lực vô cùng hùng hậu.

Hoa sĩ Kiệt sau phút định thần, liền nhấc mắt quan sát đối phương, nhãn lực của chàng lúc ấy rất đỗi sắc bén, tuy dưới bóng trăng tà lờ mờ, bóng người ấy lại rất nhỏ nhắn, nhưng vẫn nhìn thấy được mái tóc dài óng ả phủ xõa bờ vai chỉ có diện mạo và sắc phục là không nhìn được rõ lắm.

Hoa sĩ Kiệt phán đoán đối phương là một cô gái, nên hừ lạnh lùng cất tiếng:

- Trai không đấu với gái, chó không tranh với gà!

Dứt lời quay ngoắt người cất bước về hướng Tây Nam của ngôi miếu.

Chân chàng chưa kịp nhấc bước, phía sau lưng đã có tiếng quát to:

- Đứng lại!

Hoa sĩ Kiệt thoáng sửng sốt, khựng ngay bước chân, gay gắt hỏi:

- Cô bảo ai đứng?

Thanh âm của chàng rất đỗi âm trầm, cố ý dùng mười thành công lực để phát ra.

Bóng người nọ khẽ giật mình, chậm rãi bước sang nhìn chàng cười khẩy:

- Nơi đây trừ ngươi ra, không lẽ ta nói chuyện với đá được à?

Khi tiến đến còn cách trước mặt Hoa sĩ Kiệt độ năm bước, người nọ mới dừng chân lại.

Nhờ khoảng cách gần gũi ấy, Hoa sĩ Kiệt lúc đó mới có dịp quan sát dung mạo đối phương, dù dưới ánh trăng lờ mờ vẫn hiện rõ một sắc đẹp mỷ miều thoát tục, qua

bộ sắc phục màu vàng trang nhã, bó gọn lấy thân hình yêu kiều.

Hoa sĩ Kiệt không khỏi buột miệng kêu lên:

- Quả là một giai nhân dưới ánh trăng!

Bị lời khen vụng về của chàng, thiếu nữ không khỏi đỏ bừng đôi má, thẹn thùng gục đầu xuống, nhưng chỉ phút giây lại ngửng lên, ánh mắt long lanh như giòng điện lạnh, tỉa thẳng về phía Hoa sĩ Kiệt, giọng nói thật thanh trong nhưng không kém phần ngạo nghễ:

- Mi nhận thấy ta đẹp lắm à?

Hoa sĩ Kiệt mới chợt cảm thấy mình lỡ lời, đối với một thiếu nữ xa lạ, đáng lý không nên thốt lên những lời kém nhã nhặn như thế, nên trưới lời hỏi vặn của thiếu nữ, chàng ấp a ấp úng chẳng thành lời.

Thiếu nữ áo vàng nọ thấy Hoa sĩ Kiệt đỏ mặt tía tai đứng trơ ra một chỗ như tượng phỗng không khỏi buồn cười trong lòng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn phớt tỉnh như thường, lạnh lùng tiếp lời:
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

Những tưởng Hoa sĩ Kiệt sẽ chết vì ngọn cước, nào ngờ chàng bỗng lồm cồm ngồi phắt dậy.

Trạng thái bất thường ấy, khiến thiếu nữ áo xanh phải một phen hoảng sợ, nhảy nhổm cả mình. Thêm vào đấy Hoa sĩ Kiệt lúc đó mặt mũi áo quần khắp nơibịgai góc, quần áo rách, thương tích loang lỗ, máu me đầy người, tóc tai rối bù mắt lại long lên đỏ ngầu, trông như quỷ sứ từ địa ngục thoát lên.

Hoa sĩ Kiệt chầm chậm đứng lên và bước trở lại hướng đối thủ.

Thiếu nữ áo xanh rất đỗi kinh ngạc kêu lên:

- ¤!!! Ngươi… ngươi trúng phải một ngọn “Vô ảnh xà yêu chưởng”, lại bị ta đá thêm một cước, thế sao vẫn chưa chết? Đôi mắt long lên đỏ ngầu của Hoa sĩ Kiệt toé ra những tia sát khí rợn người, chàng rít giọng thét lên: - Thiếu gia chẳng những không thể chết, mà còn muốn chẻ sống mi ra nữa kìa!

Thiếu nữ áo xanh đã lấy lại sự bình tĩnh, ngạo nghễ cười to:

- Tiểu tử nói chuyện nghe xa vời quá! Đương kim võ lâm, kẻ nào thấy chúng ta lại chẳng sợ! Ranh con ngu ngốc kia, ngươi có biết bản cô nương là ai không?

Hoa sĩ Kiệt sầm mặt lạnh nhạt:

- Ta sớm đã rõ lại lịch của hạng tiện tì mi là bè lũ của mụ Xà Hà tiên tử trước kia, do đấy mà ta muốn chẻ sống mi ra, để báo thù cho sư phụ và sư huynh ta.

Thiếu nữ áo xanh lại buông tiếng cười âm trầm:

- Vốn ra ta vẫn còn có ý định tha cái mạng chó của mi, nhưng giờ đây cần phải giết mi mới được!

Miệng thốt, song chưởng đã hoa lên, thân hình xoay tít và nhấc lìa khỏi mặt đất, bất thần vọt đến chụp lấy chàng.

Hoa sĩ Kiệt nhìn thấy trong thế chộp thần tốc của thiếu nữ, ánh xanh nhấp nhóa, mường tượng có muôn ngàn con rắn nhỏ, cất cổ phóng đên, đầu óc chàng rúng động dữ dội bàng hòang kêu lên: - Xà yêu chỉ! Loại chỉ pháp tuyệt độc ấy, chàng đã mục kích qua mấy lần.

Và lần chàng ghi nhớ rõ hơn hết là: ngày mùng năm tháng năm trên Kim đỉnh Nga Mi, tất cả sư phụ, cùng huynh đệ của toàn môn phái hơn trăm mạng đều bỏ mình dưới ngón chỉ tàn độc này!

Lửa hận thù khoảnh khắc thiêu đốt óc tim. Chàng không tránh né mà liều lĩnh sấn tới, quát lên một tiếng cực to, tay trái một chiêu “hoành đoạn tọa sơn”, tay phải bồi tiếp một chiêu “Thần Ma ngư phong” tuyệt học của Thất Sát Thần Bà vừa truyền thụ.

Hai chiêu ấy, một phòng thủ, một tấn công, công phòng liên ứng, đồng lượt thi thố kín đáo như vách sắt tường đồng.

Thiếu nữ áo xanh biến sắc nhủ thầm:

- Tuyệt kỷ Thần ma ngư phong có lẽ gã đã học của Thất Sát Thần Bà nên công lực khá diệu kỳ.

Tuy đang nghĩ ngợi, nàng vẫn đủ thì giờ vận thêm hai phần chỉ kình ra đối

kháng. Hoa sĩ Kiệt sau khi ra một chiêu Thần Ma ngư phong dồn thiếu nữ áo xanh phải thối lui một bước, nhưng luồng khí thể xanh trên tay thiếu nữ lại càng lúc càng dày đặc.

Uy lực quá dữ dội của Xà Yêu chỉ khiến chàng không dằn được, biết rằng khó thể đương cự nổi, vội tung mình triển dụng Độn ảnh Mê Tông, thoắt xa hơn trượng ngoài, tránh bớt oai lực âm độc của ngọn chớp.

Thiếu nữ áo xanh mặt rắn lại, ánh mắt lộ đầy nét kinh dị, nhủ thầm:

- Tên ranh có thể thoát khỏi chỉ phong của ta, kể ra công lực tăng tiến khá nhiều!

Nàng vội thoắt người lao theo như tên bắn.

Nhìn thấy thân ảnh của thiếu nữ quá ư thần tốc, chàng không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội tràn xéo quá một phía, vừa vặn ngọn chỉ phong xẹt vèo qua mặt chàng.

Thế công vừa rơi vào khoảng trống, thiếu nữ chớp mình định xông lên tiếp công, Hoa sĩ Kiệt nhanh như chợp điện, phóng ra một ngọn Thất Cầm Trảo chộp lên đầu vai thiếu nữ.

Thiếu nữ áo xanh cấp tốc xoay nhanh người, tay phải quật luôn hai chưởng phản kích. Hoa sĩ Kiệt không ngờ thiếu nữ có thể ứng biến nhanh nhẹn đến thế, bị luồng chưởng phong của nàng quét, phải bật lùi năm bước.

Đã qua bảy chiêu giao tranh mà vẫn chưa hạ được Hoa sĩ Kiệt, thiếu nữ áo xanh vô cùng tức tối quát to: - Ranh con, ta sẽ cho mi chết một cách thảm thiết mới hả lòng!

Hoa sĩ Kiệt cũng trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu tia máu, quát lại:

- Khỏi nhiều lời, hôm nay trong hai ta phải có một phơi thây tại đây!

Dứt lời, thân ảnh đã nhẹ như luồng sét nhoáng xông tới tấn công, tay phải quật ra một chiêu “Băng quyền trấn sơn hà”, tay trái cũng cấp thời bồi thêm một ngọn “Thần Ma ngư phong”, thế công dữ dội như tuồng thí mạng.

Bốn phía đá cát bị chưởng kình hút phải, dấy động mù mịt, không gian mường tượng như sông nước vỡ bờ, thủy triều cuồn cuộn xô dâng…

Thiếu nữ áo xanh rúng động óc đầu, hấp tấp tràn lui để tránh, Hoa sĩ Kiệt vừa nắm được phần chủ động, không ngớt tới tấp tấn công…

Thiếu nữ áo xanh tức tối đến trán nổi gân xanh, quát lên một tiếng lanh lảnh hất lia mớ tóc dài óng ả, miệng lâm râm ca kệ như đọc bùa.

Lạ lùng thay từ trong mớ tóc mây bồng bềnh ấy lập tức bò ra lúc nhúc những con rắn nhỏ màu vàng kim, ngóc cổ the lưỡi, mổ thẳng về phía Hoa sĩ Kiệt.

Hoa sĩ Kiệt rụng rời hồn vía kêu lên: - Kim Xà Nô!

Đã từng mục kích sự lợi hại của giống ấy, Hoa sĩ Kiệt biết rõ chúng là một vật tuyệt độc, quyền chưởng không thể chạm thương, đao kiếm cũng vô phương chém đứt, nếu bị cắn khó sống được qua ba ngày.

Chàng hết còn dám luyến chiến, thi thố thượng đẳng khinh công quay mình chạy dài.

Thân pháp chàng tuy nhanh thật, nhưng những con Kim Xà Nô nhỏ nhít ấy lại hơn chàng một bực…

Chạy chưa xa bảy bước, đầu, lưng, tay chân của chàng bị Kim Xà Nô cắn phải thọ thương. Hoa sĩ Kiệt sau một tiếng thét to liền ngã vật ngay xuống mặt đất.

Thiếu nữ áo xanh buông ra một chuỗi cười âm trầm thâu nhanh Kim Xà Nô vào tóc, chầm chậm từng bước tiến lên.

Hoa sĩ Kiệt gắng vận đề chân khí trong người, chỗi mình đứng lên thoát chạy, nhưng chỉ mấy bước, lại ngã sấp trở xuống.

Té ra, sau khi bị Kim Xà Nô cắn thương, chất nọc tuyệt độc thấm vào cơ thể, công lực lập tức tiêu tan.

Hoa sĩ Kiệt mím môi than dài một tiếng đoạn nhắm mắt đợi chờ số phận.

Thiếu nữ áo xanh cười lạt một tiếng, giơ bàn tay trắng phau như ngọc ra, nhắm ngay huyệt Thiên Linh Cái của Hoa sĩ Kiệt vổ mạnh xuống.