Mê Vợ Không Lối Về

Chương 203: Em không phải là hoa



Lăng Tiêu sống bám víu

Các người là…”

“Thầy Trình, chúng tôi tới để học hỏi cách tạo ra sợi Hương Vân.” Bạch Dận Ninh lên tiếng nói rõ ý định.

Ánh mắt ông lão nhìn khắp một lượt nhóm người hùng hổ trước cửa, khóe mắt ép nhẹ khiến nếp nhăn thêm sâu, hai đôi mắt thăm thẳm không đáy. Ông quay người đi vào phòng: “Đều vào cả đi.”

Phòng khách căn nhà gỗ không lớn nên không chứa được tất cả người nên vệ sĩ không vào mà canh giữ ngoài cửa.

Cho dù như vậy, mấy người họ đi vào cũng khiến không gian căn phòng trở nên nhỏ hẹp.

Căn phòng bày trí đơn giản, đặt ba chiếc ghế theo kiểu rất Trung Hoa, hai bên trái phải tường nhà treo mấy bức tranh, còn có mấy giỏ tre mới đan để cùng nhau rất không hài hòa, ở giữa là bàn gỗ, ông lão ngồi ngồi ở chính giữa.

Ông lão châm một điếu thuốc: “Ai muốn học hỏi?”

Lâm Tân Ngôn dắt Lâm Hi Thần đi lên phía trước khẩn thiết nói: “Tôi muốn học hỏi kỹ thuật làm sợi Hương Vân của thầy, nếu như thầy đồng ý, tôi muốn mời thầy tới cửa hàng của tôi làm, giá cả do thầy quyết định.”

Ông lão hút một hơi thuốc thật mạnh, nhẹ nhàng thở ra lớp sương trắng thanh thoát, không gian không lớn bị phủ đầy bởi mùi thuốc độc lạ, không giống với mùi thuốc sặc nồng trêи thành phố mà là vị thảo dược thoang thoảng.

Tông Cảnh Hạo chau mày, nếu như không vì Lâm Tân Ngôn, e là cả đời này anh cũng không tới nơi như vậy.

Nhìn xuyên qua lớp khói trắng, ông lão nhìn Lâm Tân Ngôn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng tay ngọc trêи cổ tay cô, sau đó lại nhìn Bạch Dận Ninh, anh giúp ông châm thuốc.

Ông lão thu lại ánh nhìn: “Tôi có thể dạy cô nhưng tôi sẽ không rời khỏi đây.”

Tương tác của họ rất bí mật nhưng lại bị người nhìn có vẻ không quan tâm chuyện này là Tông Cảnh Hạo phát hiện rõ ràng.

Khóe miệng anh cong lên mà cũng không hẳn là cong.

Anh thực sự muốn xem xem Bạch Dận Ninh lừa Lâm Tân Ngôn tới đây rốt cuộc muốn làm gì.

Anh không nói gì.

Như một người ngoài cuộc không tham gia vào trong vậy.

“Có thể.” Lâm Tân Ngôn đồng ý.

“Nếu muốn học được phải rất cực khổ, cô có chịu không?” Ông lão hỏi.

“Chị Lâm, hay là để em học?” Tần Nhã đi lên: “Chị phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cửa hàng cũng cần chị, hay là chuyện này giao cho em đi?” Nói rồi, cô lại thấy có gì không ổn lắm nên giải thích: “Không phải em muốn học lỏm kỹ thuật này đâu…”

“Chị biết.”

Lâm Tân Ngôn tin tưởng không nghi ngờ gì ý định của cô.

Ông lão không để ý tới Tần Nhã mà nói thẳng: “Tôi chỉ dạy một mình cô ấy.”



Trong chốc lát, căn phòng đều trở nên im ắng.

“Lẽ nào thầy chỉ nhận một học trò?” Tô Trạm cảm thấy chuyện này thú vị rồi, bây giờ cũng có người như vậy, có phải tuyệt thế võ công chỉ truyền một người như thời xưa đâu. Ông chỉ là một nghệ nhân làm vải, dạy học trò còn phải kén chọn?

Mà còn chỉ đích danh Lâm Tân Ngôn, lẽ nào ông ấy nhìn ra tố chất của Lâm Tân Ngôn?

Ông lão rất quả quyết, hoàn toàn không quan tâm tới Tô Trạm mà chỉ nhìn Lâm Tân Ngôn: “Nếu như cô muốn học thì nhận tôi làm thầy, tôi sẽ dạy cô kỹ thuật làm vải.”

Lâm Tân Ngôn vốn không để tâm chuyện nhận thầy nhưng cô không hiểu tại sao ông ấy lại nhìn trúng mình?

Điều này khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.

Cô luôn cảm thấy bất an nên không nhận lời ngay.

“Không biết thầy nhìn trúng điều gì ở vợ tôi, tại sao lại chọn cô ấy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, anh không nhìn bất kỳ ai mà vẫn trêu đùa con gái như thể thế giới này không có thứ gí thu hút hứng thú của anh ngoài cô con gái.

Ánh mắt của ông lão đổ dồn qua đó, những tia sáng từ bên ngoài chiếu sáng những hạt bụi bay lên. Ông khẽ nheo mắt và nhìn vào khuôn mặt góc cạnh qua hàng ngàn tia sáng. Bàn tay cầm tẩu thuốc rung lên, ông bình tĩnh lại: “Cô ấy có tố chất này.”

“Vậy sao?” Tông Cảnh Hạo cuối cùng cũng đưa mắt nhìn lên, vừa hay chạm ngay vào ánh mắt đang đè nén đau thương của ông lão, hình như ông không đoán trước được Tông Cảnh Hạo sẽ đột nhiên nhìn qua đó.

Ông mượn cơn ho để né tránh ánh mắt anh.

“Hình như mấy người không tin tôi lắm, vừa hay tôi cũng không muốn dạy người không thành tâm, các người đi đi.” Nói xong, ông lão đứng dậy mở cửa đi vào trong.

“Đợi đã.” Lâm Tân Ngôn gọi ông lại, cô cảm thấy có lẽ những người biết kỹ thuật cổ truyền, tính tình đều rất cổ quái.

Là một nhà thiết kế thời trang, không những phải nhanh nhạy với kiểu dáng trang phục thiết kế mà còn phải thấy được tầm quan trọng của chất vải.

Nếu như cô học được, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho sự phát triển sau này của cửa hàng.

Mặc dù nói bây giờ Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi đã nhận Tông Cảnh Hạo, với thân phận của anh sẽ không để hai đứa nhỏ thiệt thòi, cô cũng không phải giống như lúc trước lúc nào cũng suy nghĩ cho tương lai của chúng nhưng đó là sự nghiệp của cô, cô không thể vì quan hệ với Tông Cảnh Hạo mà từ bỏ giấc mơ của mình.

Chỉ có nỗ lực, cô mới có thể trở thành người phụ nữ phía sau của anh, chứ không phải người dựa dẫm vào anh để sinh tồn.

Cô không phải loại sống bám víu như hoa Lăng Tiêu, tuyệt đối sẽ không cậy nhờ vào cành cao của anh mà khoe khoang chính mình, càng không cảm thấy đã sinh cho anh hai đứa con mà có thể dựa dẫm anh.

Cô vẫn là cô, tuyệt đối không giống như mẹ mình, gả cho một ngời đàn ông mà đánh mất bản thân, không sự nghiệp, không quan hệ xã hội nên sau khi bị bỏ rơi, cuộc sống mới khó khăn như vậy.

Hoặc có lẽ do lúc nhỏ từng chịu cực khổ nên cho dù bây giờ được sống sung túc, cô vẫn luôn khắc ghi những ngày đen tối đó.

“Tôi bằng lòng nhận ông làm thầy.”

Ông lão dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Cô chắc chứ?”

“Tôi chắc chắn.” Cô không nhìn Tông Cảnh Hạo.

Đây là chuyện của riêng cô nên cô có thể tự mình quyết định.



Ánh mắt của ông lão nhìn xuyên qua cô, lướt qua bóng hình to lớn phía sau cô rồi mới chậm rãi nói: “Học nghệ của tôi phải sống ở đây dăm bữa nửa tháng, cô chắc chắn muốn nhận tôi làm thầy?

Lâm Tân Ngôn do dự không phải vì phải sống ở đây nửa tháng mà vì không yên tâm hai đứa nhỏ.

“Nếu như cô còn băn khoăn thì thôi đi, tôi cũng không miễn cưỡng, dù gì học nghề này rất khổ cực, không có mấy người chịu được.” Lời nói của ông rõ ràng đang chế nhạo Lâm Tân Ngôn muốn học kỹ thuật làm sợi Hương Vân mà không muốn chịu khổ, vì vậy mới do dự không quyết.

Tần Nhã nhìn không thuận mắt nên đi lên muốn tranh luận với ông lão.

Kết quả bị Lâm Tân Ngôn kéo lại, lắc đầu bảo cô đừng nên xốc nổi, Lâm Tân Ngôn nhìn ông lão: “Tôi đồng ý.”

Biểu cảm của ông lão khựng lại: “Cô sắp xếp hết chuyện riêng rồi tới tìm tôi.”

Nói xong, ông liền đi vào phòng.

Cửa phòng đóng lại, bỏ mặc hết tất cả bên ngoài.

Bạch Dận Ninh xoay bánh xe đi tới: “Tính cách của ông ấy như vậy đấy, tôi cũng hết cách. Lần trước bảo ông ấy làm cho tôi tấm vải cũng phải mất bao công sức mới thuyết phục được ông ấy.”

“Tổng giám đốc Bạch thật khổ tâm.” Tông Cảnh Hạo bế Lâm Nhụy Hi lên, nhìn Bạch Dận Ninh hờ hững: “Trong lòng tổng giám đốc Bạch đang tính toán gì?”

Gương mặt Bạch Dận Ninh vẫn mang nét cười như cũ: “Tổng giám đốc Tông nói vậy có ý gì? Tôi chỉ muốn giới thiệu cho cô Lâm một thầy dạy nghề tốt mà thôi, tôi có thể tính kế gì chứ?”

Tông Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếp, nói bằng giọng đủ uy hϊế͙p͙: “Không có ai tính kế người của tôi có thể rút lui nguyên vẹn, chuyến đi lần này có mục đích gì, trong lòng tổng giám đốc Bạch tự rõ.”

Nói xong anh kéo tay Lâm Tân Ngôn ra khỏi căn nhà gỗ.

Lâm Tân Ngôn ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài vì cô có lời muốn nói với anh.

Trêи cây cầu bắc trêи suối, Lâm Tân Ngôn nói trước: “Anh tức giận sao?”

Giọng nói của Tông Cảnh Hạo có chút lạnh lùng: “Em cần tiền, anh có thể cho em…”

“Tiền của anh là của anh, anh có nhiều nữa cũng không phải của em.” Lâm Tân Ngôn ngắt lời anh, thái độ kiên quyết vô cùng, cô biết rõ sau đó Tông Cảnh Hạo sẽ nói gì: “Có phải anh định nói, anh nuôi nổi em, chuyện tiền nong vốn không cần lo lắng?”

Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Ngôn một cách nghi hoặc.

Không thể phủ nhận, anh thực sự nghĩ như vậy, chỉ cần cô muốn, cái gì anh cũng có thể cho cô.

Tiền bạc, thân phận, địa vị xã hội.

Lâm Tân Ngôn cười: “Em cũng có ước mơ, lúc không có anh em vẫn sống như vậy, có anh, em cũng sẽ không đánh mất bản thân, biến mình thành một người khác. Không giấu gì anh, thứ anh cho em, em cảm thấy không chân thực, em sợ đó là mơ, là mộng, vừa tỉnh dậy thì tan thành mây khói.”

Cô quay lại nhìn những vườn nho bất tận trêи đỉnh đồi, suy nghĩ của cô bay đi: “Em đã từng túng quẫn, từng nhếch nhác, từng chính mình nếm trải sự bất lực, không ai giúp đỡ…”

Nếu như cô có năng lực thì lúc đầu em trai cũng không bỏ cô mà đi, cô sợ hãi, sợ rằng những chuyện đó lại xảy ra một lần nữa mà cô vẫn không làm được gì.

Tông Cảnh Hạo cắn răng: “Em không nhận ra ông ấy và Bạch Dận Ninh có mục đích sao?”