Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 213: Gặp cướp trong rừng



Bây giờ Dương Minh học được từ Phương Thiên không chỉ kỹ xảo giết người, hiện tại cũng biết được một vài cách giết người và xử lý hiện trường, xử lý xác chết như thế nào.

Đây đều là những cái nhập môn cần thiết, sau khi giết người, thì tiến hành che dấu, chẳng những phải có kỹ thuật rất cao, mà cần phải có tố chất tâm lý thật tốt. Chỉ có điều, làm cho Dương Minh khá là buồn cười, chẳng biết Phương Thiên và Đổng Quân lôi ở đâu ra rất nhiều xác chết, để cho Dương Minh học tập phương pháp xử lý, nghe nói là lấy từ trong nhà xác của bệnh viện gần đó.

Ngoại trừ việc dùng hóa thi phấn, còn có rất nhiều phương pháp xử lý thi thể, hóa thi phấn bất đắc dĩ mới sử dụng, theo Phương Thiên nói, hóa thi phấn vô cùng quý hiếm, hơn nữa rất ít, lại không thể điều phối cho hắn nhiều.

"Hóa thi phân là của sư tổ con, cũng là sư phụ của ta, năm đó lấy được từ một trưởng lão Miêu tộc. Ông ta là một cao thủ cổ thuật, hóa thi phấn là do ông ta tặng cho sư tổ, cũng may vật này mỗi lần dùng không cần nhiều, đến thời của ta chỉ mới dùng được một nửa" Phương Thiên nói: "Ta cho con, về sau nếu bắt buộc phải dùng thì hãy dùng, còn không bắt buộc, thì đừng cố"

"Miệu tộc? Cổ Thuật?" Trong lòng Dương Minh rung lên, đột nhiên nhớ đến Lam Lăng. Không biết hiện tại nàng ra sao rồi? Đã đi nhiều ngày như vậy, sao nàng còn chưa liên lạc với mình? Bây giờ hẳn là đã đến Vân Nam rồi mới đúng?

Phương Thiên nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Dương Minh, không biết hắn vì chuyện của Lam Lăng mà đau đầu, còn tưởng rằng hắn tò mò chuyện cổ thuật và hóa thi phấn có quan hệ gì, vì thế giải thích: "Thật ra hóa thi phấn là một loại Cổ. Cổ này là do người Miêu nuôi dưỡng một con trùng. Điểm này, người theo" Cổ" có thể thấy được, cái gọi là" Cổ" chính là chữ" Trùng" ở trên, bên dưới có chữ" Mãnh" nghĩa là công cụ. Nói cách khác, dùng trùng làm công cụ, chính là" Cổ". Hóa thi phấn cũng là một loại Cổ, p nó không phải là hóa học dược phẩm gì, cho dù là Acid sulfuric (H2SO4) cũng không có tính ăn mòn mạnh như vậy. Đây là một loại vi khuẩn, bình thường ở trong trạng thái ngủ, đến khi được tiếp xúc với cơ thể con người làm cho thức tỉnh, sẽ sinh sổi nảy nở nhanh chóng. Rồi cắn nuốt thân thể của người, rồi nhanh chóng khí hóa chết đi, không thể tiếp tục sử dụng. Vật này kỳ thật ở trong tay của người Miêu cũng không có gì ngạc nhiên, nghe nói lúc hắc Miêu tộc và bạch Miêu tộc đánh nhau, loại hóa thi phấn này được dùng rất nhiều để xử lý thi thể quân địch"

Dương Minh gật đầu, thầm nghĩ, có lẽ Lam Lăng hoặc bà ngoại nàng có thể điều chế ra thứ này.

Bởi vỉ Lam Lăng, buổi sáng Dương Minh dậy trễ hơn một chút. Cho nên mỗi ngày huấn luyện cố định đều ngắn lại, hắn không muốn bỏ lỡ nửa chừng, cho nên quyết định lợi dụng buổi tối để tiến hành cường hóa bản thân.

Tốc độ cùng lực lượng đều là những thứ chỉ tiến không lùi. Nhất là sau khi thành lập. Dương Minh không muốn mình trở nên kém cỏi, vì thế đi đến rừng cây nhỏ đối diện trường học.

Khu rừng nhỏ, buổi tối có vẻ lạnh và tiêu điều, nhất là cuối thu, nơi này không ai qua lại.

"A!" Một giọng nữ thê lương vang lên phá tan bầu trời đêm yên tĩnh.

Dương Minh sửng sốt, đây là nửa đêm đó. Chẳng phải là Thiến Nữ U Hồn Chẳng qua, Dương Minh không phải loại sợ quỷ ma gì hết. Hắn vọt đến trước, núp sau một cái cây, giấu thân ảnh của mình đi, rồi bình tĩnh nhìn bốn phía cảnh giác.

Trong thời gian này, trải qua hệ thống huấn luyện sát thủ thành thói quen, trong thời điểm đặc biệt, luôn tìm cách che dấu vị trí của mình.

Trong bóng đêm, núp sau một cây đại thu, là vị trí ẩn thân tốt nhất. Đại thủ chẳng những che chắn cho công kích bên ngoài hiệu quả, mà còn làm bản thân trở nên không rõ ràng.

Bất quá, không ai chú ý đến Dương Minh, hắn thông qua quan sát đã xác định được phương hướng của âm thanh. Cách đó không xa, dưới ánh trăng, một cô gái mặc áo trắng ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn một người đàn ông mặc đồ đen với con dao trong tay.

Bên cạnh cô gái có một túi nhỏ, đồ đạc bên trong rớt ra ngoài, Dương Minh dựa vào công năng nhìn đêm của mình, thấy rõ những thứ trong túi rơi ra, trong đó có nấm rơm.

"Ông muốn gì?" Cô gái vô cùng hoảng sợ nhìn người đàn ông kia.

Thật ra, giọng của cô gái không quá lớn, chỉ là trong đêm tối yên tĩnh, Dương Minh vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ của nàng, cho dù không nghe được, bằng vào năng lực của hắn, cũng có thể" đọc" được từng chữ ấy trên môi nàng.

"Trên người có gì đáng giá mau lấy ra, ví tiền, di động, vòng cổ!" Người kia giơ dao lên, đe dọa. Bất quá cái giọng của hắn cũng có chút run rẩy.

Đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên hắn đi cướp. Hắn cũng là bất đắc dĩ.

Bình thường tên cướp có kinh nghiệm tuyệt đối sẽ không chọn nơi rừng hoang núi vắng này làm địa điểm. Nhưng Hầu Chấn Hám nghĩ rằng, cướp thì chỉ có thể thực hiện ở rùng hoặc trên núi. hắn bị tiểu thuyết và phim trên TV ảnh hưởng nghiêm trọng. Chẳng qua, chó ngáp phải ruồi, hôm nay vừa vào rừng đã gặp một cô gái đang ngồi hái nấm. Vì thế Hầu Chấn Hám liền cầm dao hù dọa.

Lại không ngờ cô bé này đột nhiên hét lớn một tiếng, làm cho Hầu Chấn Hám hoảng sợ. Chẳng qua, hắn lập tức nghĩ rằng, nơi này là rừng rậm, làm cái quái gì có người.

Hắn sợ cô bé kia sẽ phản kháng, đúng vậy, dao nhỏ chỉ có thể lấy ra dọa. Hắn vốn không có ý định giết người mà. Nếu không phải vì cuộc sống bức bách, có lẽ hắn sẽ không đi cướp, cho nên, mặt ngoài Hầu Chấn Hám vẫn giả bộ, nhưng thật ra trong lòng vô cùng kích động.

. " Hy vọng nàng có thể ngoan ngoãn đem tiền ra cho mình, mình thật sự bất đắc dĩ! Nếu không cần tiền cứu mạng, mình cũng sẽ không làm ra chuyện này"

Quái đản! Dương Minh tự nhiên lại nghe được suy nghĩ của người kia! Dương Minh có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không mở miệng nói vậy! Dương Minh có chút căm tức, vì cái dị năng chết tiệt này chỉ trong tình huống khẩn cấp nhất mới xuất hiện! Làm cho mình không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được, rốt cục cái dị năng này được sử dụng thế nào!

"Tôi không có di động." Lâm Chỉ Vận theo bản năng lấy tay che cái túi tiền trên quần, trong đó có một ngàn hai trăm đồng, là tiền gia sư tháng nàng mới lãnh về.

Bây giờ, chân của cha vẫn còn chưa tốt, số tiền này dùng để mua thuốc cho cha, không thể để cho người này đoạt đi! Chẳng qua, Lâm Chỉ Vận vẫn là người không có kinh nghiệm xã hội gì, động tác hiện tại của nàng chính là giấu đầu lòi đuôi.

"Trong túi tiền kia là gì? Lấy ra cho tôi xem!" Người đàn ông kia hiển nhiên nhận ra động tác của Lâm Chỉ Vận, quát hỏi.

"Không. không có gì." Lâm Chỉ Vận lắp bắp nói.

"Không có gì? Hừ, tự mình lấy hay muốn tôi lấy?" Người kia hiển nhiên không tin.

"Tôi. tiền này tôi không thể đưa cho ông!" Lâm Chỉ Vận quật cường nói.

"Không thể đưa? Vì sao không thể đưa? Cô không sợ tôi giết cô?" Người đàn ông bước lại gần, dưới ánh trăng, ánh dao lóe sáng lên.

"Số tiền này, tôi. không thể đưa cho ông. cầu xin ông. buông tha cho tôi." Trên mặt Lâm Chỉ Vận lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Cô muốn giữ tiền hay muốn giữ mạng?" Người đàn ông không ngờ cô bé này lại nói như thế, có chút tức giận. Hắn xem mấy cảnh cướp bóc trong phim, mỗi lần bị cướp, người ta đều chủ động đem tiền móc ra, mà bây giờ, sao lại thế này.

"Tôi." Lâm Chỉ Vận cắn răng nói: "Đây là tiền để mua thuốc cho ba tôi. tôi không thể đưa ông."

"Mua thuốc?" Người đàn ông sửng sốt, chẳng qua lập tức cả giận nói: "Nói bậy! Bộ dáng trắng trẻo xinh đẹp như vậy, vừa nhìn là đã biết có tiền rồi, nói dối không biết lựa sao?"

Lâm Chỉ Vận nghe xong dở khóc dở cười, xinh đẹp thì trong nhà phải có tiền sao? Chẳng có logic gì cả! Bất quả ngoài miệng vẫn giải thích: "Vị. đại ca này. tiền này quả thật dùng để mua thuốc cho ba tôi. tôi không lừa ông đâu!"

." không lừa mình? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Mình đi cướp, cũng vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ! Cô lại nói là mua thuốc cho cha cô? "

Đến bây giờ, Dương Minh đã hiểu vì sao người kia lại muốn đi cướp, thì ra là có nổi khổ! Chỉ là, cô gái kia, nhìn thấy rất quen mắt, gặp ở đâu nhỉ?

Nhãn lực của Dương Minh tốt hơn người đàn ông kia, trong trời tối đen thui như vậy, người đàn ông không nhìn rõ mặt của Lâm Chỉ Vận, nếu là ban ngày, liếc qua một cái là hiểu liền, trên người nàng toàn hàng giảm giá hoặc đồ vỉa hè, hơn nữa quần áo trên người đều đã bạc màu! Người như vậy làm gì có tiền chứ? _?

Nhưng Dương Minh lại thấy rõ, cô gái này nói thật, có lẽ, đây là hai người đáng thương!

Dương Minh lắc đầu, hắn vốn chuẩn bị dùng thủ đoạn bạo lực để khống chế người kia. Nhưng bây giờ, hắn không cần phải làm như vậy nữa.

Dương Minh thở dài, nhấc chân đi lại hướng cô gái kia, vừa đi vừa nói: "Anh muốn bao nhiêu?"