Nguyên Tôn Audio

Chương 111: Lão nhân áo bào xám



Dịch giả: My

Chuyện Tề Vương phản loạn, cuối cùng bị trấn áp mà kết thúc. Trận chiến này được lan truyền ra làm chấn động toàn bộ Đại Chu. Thế lực khắp nơi đều nghẹn họng nhìn trân trối. Chẳng ai ngờ rằng, Tề Vương có thanh thế lớn như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục này...

Phải biết rằng, trong quá khứ, căn bản hoàng thất không làm gì được Tề Vương, bằng không cũng sẽ không dễ dàng để Tề Vương phát triển lớn mạnh cho tới hôm nay.

Nhưng sau trận chiến này, thực lực của hoàng thất Đại Chu đã làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc và sợ hãi.

Mà sau khi bình tinh lại, thế lực khắp nơi cũng nhận ra mọt điều. Hoàng thất Đại Chu mà họ cứ nghĩ là đang suy thoái kia, thì ra cũng không yếu như họ vẫn tưởng.

Có câu “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo”. Một quái vật khổng lồ đã từng hiển hách này, cho dù trải từng trận sóng gió và đả kích, nhưng vẫn như cũ không thể khinh thị.

Thế là, những thế lực vốn định thừa dịp hoàng thất cùng Tề Vương tranh đấu để đục nước béo cò kia, cũng đành phải thu liễm tay chân, không dám hé lộ mảy may.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, tiếp sau cuộc thanh trừ cái u ác tính Tề Vương của hoàng thất Đại Chu lần này, chỉ sợ uy nghiêm của hoàng thất sẽ một lần nữa được khôi phục trên đất nước Đại Chu. Vì vậy, bất kỳ thế lực nào còn dám khiêu khích uy nghiêm, chỉ sợ cũng sẽ nhận được kết quả như Tề Vương mà thôi.

Thế là, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bầu không khí trong Đại Chu dường như có sự thay đổi tốt hơn rất nhiều. Người vương tộc đến chỗ nào, không ai dám không tuân theo. Ai ai cũng sợ mình sẽ trở thành mục tiêu khai đao tiếp theo của hoàng thất.



- Vậy mà ta đã hôn mê một tháng... - Trong vương cung Đại Chu, đình viện trăm hoa đua nở, Chu Nguyên ngồi xếp bằng trên ghế đá cảm thán.

Ngày trấn áp Tề Vương phản loạn đã qua trọn vẹn một tháng. Mà trong một tháng này, hắn hoàn toàn chìm trong hôn mê, chưa từng tỉnh lại cho đến hôm nay.

Hiển nhiên, đây là giá lớn phải trả do cưỡng ép tăng phúc tự thân thần hồn để điều khiển "Ngân Ảnh".

- Lần này coi như mạng ngươi lớn. Nếu như không phải nhờ tu luyện "Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp", thần hồn càng thêm cứng cỏi hơn so với người thường, e rằng ngươi không chỉ hôn mê một tháng nhẹ nhàng như vậy. Mà là vĩnh viễn bất tỉnh! - Sau lưng Chu Nguyên, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.

Chu Nguyên xấu hổ cười cười, xoay đầu lại. Hóa ra là Yêu Yêu đang đi tới. Thiếu nữ này mặc trên người chiếc áo xanh làm lộ ra lộ ra thân thể mềm mại thon dài, linh lung tinh tế.

Về sau ngươi hãy ít dùng loại phương thức này đi. Thần hồn của ngươi quá yếu, không đủ để điều khiển "Ngân Ảnh". Nếu cứ cưỡng ép như vậy, khiến cho thần hồn của ngươi lưu lại di chứng, đó mới là cái được không bù nổi cái mất. - Đôi mắt Yêu Yêu nhìn chằm chằm Chu Nguyên, chân thành nói.

Chu Nguyên có thể cảm giác được Yêu Yêu vô cùng thận trọng. Hắn cũng biết nàng đang quan tâm chính mình, vì vậy cười gật gật đầu, nói:

- Yên tâm đi! Loại phương thức này chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi.

Dù sao trận đại chiến đó quá trọng yếu. Nếu như hắn không mượn lực lượng "Ngân Ảnh", Tề Vương một phương tất nhiên sẽ lấy được ưu thế. Đến lúc đó, cục diện sụp đổ đầu tiên chỉ e chính là Đại Chu bọn hắn.

Hậu quả đó không cách nào tưởng tượng. Chỉ sợ hoàng thất Đại Chu thật sự sẽ vì vậy mà bị tiêu diệt.

Chu Nguyên sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh. Vì vậy, cho dù biết rõ sẽ có nguy hiểm cực lớn, nhưng hắn vẫn phải bất đắc dĩ thúc giục "Ngân Ảnh".

Dù sao, bản thân hắn là điện hạ của Đại Chu, vì vậy hắn cũng phải gánh vác trách nhiệm nhất định trong cuộc chiến lần này.

- Tuy nhiên, ta cảm thấy lần này cũng không phải hoàn toàn là chỗ xấu. Chí ít…Hình như ta đã tăng lên tới Dưỡng Khí cảnh trung kỳ. - Chu Nguyên cười, xòe bàn tay ra.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có nguyên khí màu ám kim dâng lên. Nếu nhìn kỹ lại, trong nguyên khí kia, còn có tia sáng quỷ dị màu huyết hồng đang cuộn trào.

- Dưỡng Khí cảnh trung kỳ... có thể diệt sát cường giả Thái Sơ cảnh, đã rớt xuống mức này, trong lòng ngươi có thoải mái không? - Yêu Yêu dường như tùy ý nói.

Chu Nguyên nghe vậy, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói:

- Mượn nhờ lực lượng Ngân Ảnh, đúng là ta có thể trở nên rất cường đại, nhưng loại lực lượng kia cũng không phải thuộc về bản thân ta. Cho nên ngươi yên tâm đi, ta không phải người sẽ không đắm chìm trong lực lượng ngoại vật mà không cách nào tự kềm chế, dẫn đến tâm cảnh bất ổn.

Hắn giơ bàn tay bốc lên ám kim nguyên khí, cười nói:

- Loại lực lượng này mới thật sự thuộc về ta. Mặc dù hiện tại có lẽ nó còn rất yếu, nhưng ta tin tưởng, sớm muộn sẽ có một ngày, nó sẽ trở nên rất cường đại.

Yêu Yêu trăng như tuyết nhẹ gật đầu. Trên gương mặt đẹp đẽ hoàn mỹ xuất hiện một chút vẻ khen ngợi. Chu Nguyên có thể suy nghĩ đợc như vậy khiến nàng khá hài lòng. Nếu không, một khi tâm cảnh bất ổn, Chu Nguyên tu luyện cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Hai người lại nói chuyện thêm một lát. Yêu Yêu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn nói:

- Nếu ngươi đã tỉnh, có thể đi xem Tô Ấu Vi một chútt. Có vẻ nàng đang gặp một chút phiền phức.

- Ấu Vi? Nàng thế nào rồi? Là di chứng dó một kiếm ngày đó sao? - Chu Nguyên giật mình, liền vội vàng hỏi.

Hắn biết ngày đó tại trên tường thành, Tô Ấu Vi không biết đã mượn lực lượng gì, vậy mà có thể một kiếm chém chết tên Lâm Niên kia. Nhưng hiển nhiên, loại lực lượng kia cũng cũng không thuộc về Tô Ấu Vi.

- Ngày đó một kiếm kia, hẳn là có nguồn gốc từ chuôi này Thiên Nguyên binh "Dương Minh Kiếm" trong cơ thể nàng. Sau đó nàng cũng đã hôn mê mấy ngày. Nhưng nàng đã sớm tỉnh lại, cũng không có vấn đề gì quá lớn. - Yêu Yêu nói ra.

- Vậy còn có cái gì phiền phức? - Chu Nguyên thở dài một hơi, chợt nghi ngờ nói.

Yêu Yêu vỗ nhẹ Thôn Thôn đang uể oải, nói:

- Ngươi cứ đi xem một chút đi.

Chu Nguyên hơi buồn bực trong lòng, nhưng vẫn gật gật đầu. Tô Ấu Vi lần này đã trợ giúp Đại Chu bọn hắn rất nhiều. Hắn sdự định sau khi tỉnh dậy ẽ qua thăm nàng nhân tiện cảm tạ một chút.

Nghĩ đến đây, Chu Nguyên cũng không nói nhiều. sau khi nói một tiếng với Yêu Yêu, liền lập tức ra vương cung, đi cthẳng đến hỗ của Tô Ấu Vi.

Thành Nam, bên ngoài sân nhỏ một gian nhà sạch sẽ.

Chu Nguyên gõ gõ cửa viện, chốc lát, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Cửa viện mở ra, sau đó một đôi mắt sáng liếc nhìn, ló ra một khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp đang nửa giận nửa vui.

Chính là Tô Ấu Vi.

Nàng nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Chu Nguyên thì giật mình, sau đó mừng rỡ đi ra.

- Điện hạ, ngươi tỉnh rồi?!

Chu Nguyên cười gật gật đầu. Hắn nhìn thấy Tô Ấu Vi nguyên khí sung mãn, tràn đầy sức sống, bèn khẽ thở phào một cái, sau đó nói:

- Yêu Yêu tỷ nói ngươi gặp điểm phiền phức à?

- Ngươi có phiền phức gì cứ nói với ta. Tại Đại Chu này, còn không chuyện gì ta không giải quyết được. - Chu Nguyên vỗ vỗ ngực, cười nói.

Nào ngờ Tô Ấu Vi nghe vậy lại tỏ ra khổ não, nhăn nhăn lông mày, thở dài:

- Chỉ sợ điện hạ thật đúng là không giải quyết được đâu…

Chu Nguyên gãi đầu một cái, ôm một bụng buồn bực. Bây giờ ở Đại Chu này, chắc hẳn là không có kẻ đui mù nào dám chọc vào hoàng thất đi?

- Điện hạ, mời tiến vào trước đã. – Đôi môi Tô Ấu Vi hồng nhuận, miệng nhỏ khẽ cười một tiếng. Nàng mở cửa viện mời Chu Nguyên tiến vào, sau đó lên trước dẫn đường. Hai người đi qua một con đường nhỏ dải đầy đá vụn vào hậu viện.

Tại trong hậu viện, có hai chiếc ghế nằm. Có hai tên lão nhân đang nhàn nhã nằm trên đó.

Trong đó có một vị, chính là Tô Ấu Vi gia gia, Chu Nguyên rất quen thuộc. Lão nhìn thấy hắn còn chào hỏi với hắn rất hiền hòa. Chu Nguyên cười đáp lại một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía một vị lão nhân khác mặc áo bào xám.

Toàn thân lão nhân này không có bất kỳ dao động của nguyên khí, nhưng ở thời điểm nhìn thấy hắn, thần hồn nơi mi tâm Chu Nguyên lại đau nhói một chút. Mặc dù chỉ hơi khẽ chấn động nhưng Chu Nguyên lại nhận thấy kịch liệt cảnh báo.

Hiển nhiên, lão nhân nhìn như vô cùng phổ thông này, không hề phổ thông chút nào.

Chu Nguyên kinh hãi trong lòng. Đại Chu của bọn hắn từ lúc nào xuất hiện một vị thực lực khủng bố như thế? Dựa theo tính toán của hắn, cho dù là Chu Kình cũng kém xa vị lão nhân mặc áo bào xám thần bí này.

Mà ngay lúc Chu Nguyên tỏ ra nghiêm túc lúc, tên lão nhân áo bào xám kia bỗng uể oải ngẩng đầu lên. Đôi mắt lão đục ngầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, lại nhìn sang Tô Ấu Vi, rồi duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một hơi.

- Tiểu nha đầu, là vì tiểu tử này nên ngươi mới không tình nguyện đi cùng lão phu sao?