Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 121: Mục Tiêu





Người Lục gia mãi cho đến cuối tháng ba mới từ Hiến Châu phủ trở về, ngày hôm sau Phùng Minh Ngọc liền tới đây.
Nhìn thân mình Phùng Minh Ngọc vốn mượt mà, trải qua hơn một tháng cũng gầy rất nhiều, cằm cũng hơi nhọn, mấy ngày nay hẳn là phi thường mệt mỏi.
Đường Mẫn làm hạ nhân đưa tới điểm tâm ngon miệng và trà cam sảng quả.
“Sao đi lâu như vậy?” Đường Mẫn hỏi.
Phùng Minh Ngọc thở dài, “Lão Vương gia và lão vương phi đều không còn, trong phủ chỉ dư lại một trắc phi và hai thiếp thất, Thế Tử nhìn tuổi không nhỏ, cũng chung quy là nam tử, chuyện hậu trạch hắn không thể xử lý, nương cũng lớn tuổi, làm sao tỷ không lo liệu nhiều một ít.”
“Trắc phi đâu?” Đúng rồi, đã có chính phi, trong vương phủ còn có trắc phi, trắc phi là có thể phù chính, cụ thể như thế nào phải xem ý Lạc Vương.
“Trắc phi là đích nữ vọng tộc bản địa, nhân phẩm không tệ, ngày thường quan hệ với Vương phi cũng còn tính hài hòa, trắc phi có một con gái, năm nay mười tuổi, kỳ thật nương thấy cũng được, duy độc không phải quá vừa lòng nàng xuất thân, trong nhà tuy cũng coi như dòng dõi thư hương, nhưng không có con cháu có tạo hóa lớn, nữ tử như vậy không áp được Thế Tử, nương cũng tương đối vừa lòng, cụ thể như thế nào vẫn phải xem ý Vương gia.”
Đường Mẫn gật đầu: “Theo lý thuyết xuất thân như vậy có thể được Vương gia nạp làm trắc phi, hẳn là tương đối vừa lòng, nhưng Minh Ngọc tỷ nói cũng không sai, thân phận này làm chính phi là không đủ, ngày thường ở trong phủ còn đỡ, nếu vào Thịnh Kinh, có chút không đủ xuất đầu.

Nhưng Hầu gia nói cũng không sai, chính phi đầu tiên là thê tử của Vương gia, tiếp theo mới là mẫu thân của Thế Tử, chung quy trong lòng Vương gia thích mới được.

Nhưng nếu Vương gia thích nàng, nàng không chừng sẽ đắn đo ba huynh muội Thế Tử, như thế làm người có chút không yên tâm.”
Phùng Minh Ngọc thở dài: “Chính vì nguyên nhân này, cha mới không muốn nhiều lời.”
Ngay sau đó nàng cười khổ nói: “Kỳ thật nương cũng nghĩ chọn một Lục gia nữ nhân phẩm tính nết đều không tệ gả qua, chỉ là hiện tại Trung Nghĩa Hầu phủ, uổng có danh hiệu, ngay cả cha đều từ quan, ở trong triều cũng không có quyền bính gì, làm sao có thể lại đắn đo Vương gia, cũng may Thế Tử tuổi tác không nhỏ, ngày thường Vương gia cũng dốc lòng dạy dỗ, cho dù về sau vợ kế có con trai, cũng không gây trở ngại đến hắn.”
“Kỳ thật cho dù Lục gia gả nữ tử qua thay thế Vương phi, nếu sau này nàng có con trai của chính mình, con của tiên vương phi cũng là chướng ngại vật, chuyện này phải xem nhân phẩm, mà không phải huyết mạch, huyết thống tự thương hại tàn sát, lục đục với nhau còn hiếm thấy sao, Hầu gia và Hầu phu nhân đại khái cũng biết điểm này, mới không nhúng tay Lạc Vương phủ chọn vợ kế, nói vậy Lạc Vương sẽ nhớ rõ nhạc phụ nhạc mẫu tốt, về sau nếu Vương phi chính hắn chọn âm thầm làm gì Thế Tử, ít nhất hắn cũng có thể chính mình nghĩ lại.”
Phùng Minh Ngọc vừa nghe cũng thấy có lý, cười nói: “Vẫn là muội biết an ủi người, Thế Tử vì đại cô nãi nãi chết, trong lòng khó chịu, trở về kêu tỷ lại đây nói với muội, đêm nay hắn muốn lôi kéo Bùi đại nhân đi uống rượu, cơm chiều cũng đừng chờ.”
Đường Mẫn nhướng mày nói: “Trong lòng hắn khó chịu liền muốn biểu ca cũng đi theo khó chịu? Biểu ca thân mình không tốt, nơi nào có thể uống nhiều rượu, ngày thường muội đều xem rất chặt.”
“Đúng rồi, chờ tỷ trở về răn dạy hắn.”
Đây chỉ là hai người vui đùa, Đại Vinh triều nữ tử, làm sao có đạo lý thê tử răn dạy trượng phu, đây chính là phạm vào thất xuất.
Rồi sau đó Đường Mẫn nói chuyện trong cung, nghe được Ninh quý nhân có thai, Thần phi quản lý lục cung, Phùng Minh Ngọc lại lần nữa thở ngắn than dài.
“Cũng thật là thế sự vô thường, sức khỏe Thái Hậu không tốt, hoàng hậu cũng nhiễm bệnh, hơn một năm qua Thần phi nhìn an tĩnh, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cộng thêm Vu Uyển Ninh, trong cung có thể an tĩnh mới là lạ, cũng may hậu cung có Lương phi nương nương chiếu cố hoàng hậu, hơn nữa nàng cũng có tư lịch, dưới gối còn có hai vị hoàng tử, hy vọng Vu Uyển Ninh không cần thừa dịp hoài long chủng làm yêu.”
“Long chủng trong bụng nàng chính là lợi thế tấn chức về sau, nàng tất nhiên để ý, nhưng muội sợ chính là người đưa nàng vào cung không thèm để ý, theo muội thấy, long chủng này có lẽ giữ không nổi, nếu về sau hiện hoài, thái y chẩn ra là công chúa, đại khái còn có thể sinh ra.”
“Vu Uyển Ninh không phải bị bệ hạ nhìn trúng tiếp tiến cung sao?” Phùng Minh Ngọc bị nàng nói không hiểu ra sao, nếu bệ hạ tiếp tiến cung, hiện giờ hoài thượng long chủng, sao có thể giữ không nổi?
Hiện tại trong cung con nối dõi kỳ thật không ít, sáu vị hoàng tử, bốn vị công chúa, phải biết rằng hậu cung của bệ hạ tổng cộng cũng chỉ mười hai mười ba cung phi, so với tiên đế cũng không tính nhiều, tiên đế hoàng tử liền hơn mười vị, công chúa tầm ba mươi.
“Hẳn là không phải, rốt cuộc ngày đó Minh Ngọc tỷ cũng ở đây, chúng ta đều biết Thái Hậu và hoàng hậu không thích Vu Uyển Ninh, Thái Hậu còn biểu hiện ra không thích, bởi vì nàng giống Duệ Vương phủ Thế Tử phi, cho dù bệ hạ thích, cũng không thể chưa đến một tháng đã đón nàng tiến cung, lại còn trực tiếp phong làm quý nhân, thực hiển nhiên là người khác đưa.”
“Nghe muội nói như vậy, cũng có vài phần đạo lý.” Phùng Minh Ngọc cũng không biết quá nhiều chuyện tiền triều, Lục Thịnh cũng sẽ không đàm luận những việc này với nàng.
“Chúng ta không thảo luận việc này nữa, biểu ca giữa trưa ở trong cung chưa về, Minh Ngọc tỷ ở lại dùng cơm trưa đi.”

Phùng Minh Ngọc gật đầu nói: “Đoàn Tử không ở nhà?”
“Hôm nay Đường Hạo hưu khóa, mang theo hắn đi ra ngoài chơi, buổi chiều mới có thể trở về, buổi sáng trong phủ mới mua vài con cá lớn, hai người chúng ta có thể dùng, bọn họ không trở lại vừa lúc.”
Phùng Minh Ngọc tức khắc buồn cười, “Vậy được, tỷ làm người hồi phủ nói một tiếng.”
Lúc sau nàng liền phái một gã sai vặt trở về, Đường Mẫn dặn phòng bếp làm nhiều mấy món ăn.
Chỉ là tới gần giữa trưa, hai người lại nhìn thấy Bùi Cẩm Triều và Lục Thịnh cùng trở về.
Phùng Minh Ngọc nhìn trượng phu nói: “Sao chàng lại đây?”
“Sao ta không thể lại đây?” Lục Thịnh nhướng mày, “Vừa lúc hôm nay Bùi đại nhân không có việc gì, ta lại đây cọ bữa cơm.”
Bùi Cẩm Triều tiến vào thay thường phục, nói với Đường Mẫn: “Thái Tử không ở kinh thành, ta cũng không có việc gì làm, hôm nay Quách đại nhân ở lại, không cần hai người.”
Đường Mẫn gật đầu, nếu hai người đều đến đây, rốt cuộc đồ ăn dự bị cũng không đủ, sai Hương Thảo đi phòng bếp truyền lời, lại thêm hai món ăn một món canh.
Giữa trưa có một món cá chiên, một món cá kho, còn có canh cá viên, Phùng Minh Ngọc khen món cá chiên không dứt miệng, đặc biệt là trứng mặt ngoài, nàng càng thích.
Lục Thịnh lại chậm rãi uống rượu, nói với Bùi Cẩm Triều: “Năm đó vì chuyện đại muội làm, huynh cũng rất không tán đồng nàng, thế nên nhiều năm qua rất ít lui tới, hiện giờ nàng đi rồi, trong lòng huynh thực hụt hẫng, nói đến cùng cũng là muội tử ruột thịt.”
Bùi Cẩm Triều lại không để bụng, khi còn nhỏ hắn liền nhìn ra được, Lục Thiên Thiên là người bo bo giữ mình, nếu là hại người, nàng sẽ không, nếu biết chuyện có khả năng tạo thành bất lợi với chính mình, nàng tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn đều hiểu biết biểu muội này, Lục Thịnh làm huynh trưởng ruột sao có thể không rõ.
Có lẽ là vì rõ ràng, lúc trước mới ôm hy vọng với Lục Thiên Thiên, rốt cuộc Duệ Thân Vương phủ không phải người ngoài, Vương phi là cô cô ruột thịt của nàng, mà Thế Tử là biểu ca của nàng, khi còn nhỏ nàng cũng có lòng ái mộ biểu ca, sau đó vì Lưu Cảnh lạnh nhạt, nàng mới gả cho Lạc Vương.
Lúc trước Lục Thiên Thiên làm, làm Lục Thịnh cũng thất vọng buồn lòng.
“Người chết lớn nhất, hơn nữa nàng là muội muội ruột của huynh, hiện giờ không còn nữa, tự nhiên là khổ sở.” Bùi Cẩm Triều không có cảm tình gì với Lục Thiên Thiên, Lục Mạn Mạn cũng như thế, còn về Lục Trăn Trăn là vì lúc hắn chết nàng còn rất nhỏ, chưa nói tới.
Lục Thịnh cũng biết, tìm Bùi Cẩm Triều uống rượu, vốn không phải vì muốn hắn an ủi chính mình, chỉ là trong lòng buồn hoảng, muốn tìm người nói chuyện thôi.
“Nhị muội lần này chỉ ở Hiến Châu phủ mấy ngày đã trở lại, từ nhỏ quan hệ hai tỷ muội đã không thân hậu, năm đó xảy ra chuyện, đại muội muội đã thành thân, Nhị muội thiếu chút nữa bị lui thân, cho nên nhiều năm qua, quan hệ với trong nhà cũng xa cách một tầng.”
“Cách thì cách, ta thấy hiện tại khá tốt, ngày thường thiếu tới cửa, hai nhà oán khí cũng ít chút.

Vốn dĩ việc hôn nhân rất sớm đã định ra, xảy ra chuyện liền muốn từ hôn bo bo giữ mình, thông gia như này có cái gì tốt? Hiện giờ nàng sống thoải mái sao? Nếu thật sự sống tốt, chúng ta chỉ đỉnh tên tuổi Hầu phủ, bọn họ cũng sẽ không ngày lễ ngày tết tới cửa, dùng mấy thứ rẻ tiền kia đổi không biết bao lễ vật đáng tiền trong phủ chúng ta.”
Nói đến nhị cô nãi nãi, thực hiển nhiên Phùng Minh Ngọc tức giận, ở trong lòng nàng, Lục Mạn Mạn có thể gọi là không biết xấu hổ.
Lúc trước vì chuyện Duệ Thân Vương phủ, nàng chính là nhiều năm không lui tới với Lục gia, sau khi nổi bật đi qua, còn liếm mặt đi lại, ai thèm.
Ngày lễ ngày tết dùng ba năm hộp điểm tâm trên thị trường, đi trong phủ bọn họ, trước khi về xách theo bao lớn bao nhỏ có thể nhét nửa xe, đều là ở kinh thành, cũng không sợ nói ra làm người chê cười.
Có lẽ trong lòng Lục Thịnh, tiền tài đều là vật ngoài thân, nhưng không đương gia không biết củi gạo quý, điểm này Đường Mẫn tán đồng cái nhìn của Phùng Minh Ngọc.
Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn tức phụ một hồi lâu, thấy nàng bĩu môi không nói lời nào, bắt đầu cúi đầu ăn cơm, hắn mới hơi bất mãn thu hồi tầm mắt.
“Bất luận người ngoài nói như thế nào, chung quy là đánh gãy xương cốt còn dính gân, cốt nhục thân tình, bọn họ trong phủ gặp nạn, chúng ta còn có thể không hỗ trợ?”

Phùng Minh Ngọc không nói lời nào, ngay cả việc này nàng cũng lười thảo luận với trượng phu.
“Nếu việc này đặt trên người Bùi phu nhân, đệ lại như thế nào?” Lục Thịnh đột nhiên nhìn về phía Đường Mẫn, đơn giản là vì hắn hiểu biết Bùi Cẩm Triều căn bản sẽ không để ý chuyện này, trước khi xảy ra chuyện năm đó, cũng không thấy Lưu Cảnh thân mật với hai muội muội trong nhà.
Đường Mẫn cười nói: “Giúp hay không giúp đều là tự nguyện, đặt trên người các ngươi cũng như thế.”
Đúng vậy, các nàng giúp hay không giúp là tự nguyện, mà ngươi giúp hay không giúp cũng là tự nguyện, nếu đều là tự nguyện, còn hỏi nhiều như vậy làm gì.
Phùng Minh Ngọc cười nói: “Ta nhưng thật ra không muốn, về sau nếu chàng muốn giúp đỡ muội muội chàng, đừng làm cho ta biết là được, kỳ thật cho dù biết ta cũng không khuyên được.”
Kể từ đó, nàng cũng chỉ cần mắt lạnh nhìn, cần gì phải vì hai cô nãi nãi, ở đây cãi nhau với trượng phu.
Lục Thịnh gật đầu, không hề rối rắm vấn đề này, lôi kéo Bùi Cẩm Triều uống rượu.
Hôm nay giữa trưa trong phủ món chính là mì khoai tây, đây là Đường Mẫn thích nhất, thực tươi ngon, trong phủ khác làm đều là một ít mì bạc tơ tinh xảo linh tinh, Đường Mẫn lại là dùng đậu Hà Lan nghiền nát trong bột làm mì sợi.
“Mì này không tệ, ngoại trừ tướng mạo khó coi.” Phùng Minh Ngọc nói, “Ở giữa còn kẹp đồ vật, đầu bếp trong phủ muội rất không tệ nha.”
“Ở giữa chính là đậu Hà Lan, thích thì muội kêu Thúy Hồng dạy cho đầu bếp trong phủ tỷ làm.”
“Vậy được, chờ ngày mai tỷ làm đầu bếp trong phủ lại đây theo Thúy Hồng học.” Phùng Minh Ngọc gật đầu, tuy nữ tử ăn cơm đều là nhai kỹ nuốt chậm, Phùng Minh Ngọc cũng ăn hai chén.
Sau khi ăn xong hai nam nhân kia liền đi thư phòng, Phùng Minh Ngọc phẩm trà nói: “Giữa trưa ăn thực no, trước đó vài ngày ở Lạc Vương phủ ngay cả một bữa cơm yên ổn cũng chưa ăn được, mỗi ngày đều đi tế điện tưởng nhớ người.”
“Người chết như đèn tắt, ân oán quá khứ cũng tan, Minh Ngọc tỷ cũng phải nhìn thoáng chút, đừng không qua được với chính mình.”
“Tỷ biết.” Phùng Minh Ngọc gật đầu, “Nếu là thật sự còn ghi hận, ai thèm ở đó giúp đỡ xử lý hậu sự.”
Trong thư phòng, Bùi Cẩm Triều khiển lui người trong phòng, ngồi song song Lục Thịnh uống trà.
“Buổi tối không cùng huynh đi ra ngoài uống rượu.”
Lục Thịnh hiểu rõ, gật đầu nói: “Nếu giữa trưa uống rồi, buổi tối không đi cũng thế.” Thở dài, tiếp tục nói: “Vì chuyện này, huynh và Minh Ngọc lại nháo không thoải mái.”
“Đây cũng là huynh tự tìm, nàng chưởng quản trong phủ nội trợ, huynh lại ăn xài phung phí đưa bên ngoài, mấy năm nay nếu không có Mẫn Mẫn xử lý tửu lầu và các việc làm ăn khác, huynh cảm thấy mỗi năm huynh có thể kiếm bao nhiêu bạc.”
“Huynh biết phu nhân đệ lợi hại, huynh cũng không nhàn rỗi không phải sao? Đệ muốn tin tức có khi nào huynh không thám thính được? Huynh cũng biết suy nghĩ trong lòng Minh Ngọc, huynh không phải cũng phân phát hậu trạch sao, nàng còn không hiểu ta.”
Bùi Cẩm Triều nhàn nhạt nói: “Nàng cũng không chỉ vì chính mình, gả cho huynh gần hai mươi năm, nàng có từng thiên vị Phùng gia.”
“Đệ nói cũng có lý.” Lục Thịnh gật đầu.
Tuy phu nhân chính mình không phải thật đẹp, nhưng rất tốt với hắn, gả cho chính mình nhiều năm, ngay cả số lần về nhà mẹ đẻ cũng không nhiều.
Hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ hắn, dạy dỗ con trai con gái, hiện tại đều có cháu trai, hắn còn có thể du sơn ngoạn thủy, tất cả đều mệt Phùng Minh Ngọc.
Kỳ thật lúc trước cũng chính là nho nhỏ ầm ĩ, qua đi thực mau không có việc gì, này cũng thuyết minh thê tử rộng lượng.
So với trong phủ khác, phu nhân hắn đã phi thường không tệ.
---

Trong Nhàn Nhã cung, Hoàng Đế ôm con gái nũng nịu, nhìn Thịnh Tư Nghiên vẽ tranh bên cạnh.
“Phụ hoàng, ngài ăn.” Hữu Hòa công chúa tay nhỏ trắng mập mạp, nhéo một viên quả nho đưa tới bên miệng Hoàng Đế.
Hoàng Đế nhìn tiểu công chúa phấn nộn trong lòng, tình thương của cha tràn lan, há mồm nuốt quả nho, cười nói: “Vẫn là Hữu Hòa hiểu được săn sóc trẫm.”
Thần phi ngẩng đầu nhìn hai cha con, mặt mày tuyệt sắc khuynh thành nhìn con gái vô tận ôn nhu và yêu thương, hờn dỗi nói: “Bệ hạ đây là nói thần thiếp không săn sóc ngài?”
“Ái phi nhưng thật ra thông tuệ, còn có thể nghe được, trẫm đều tới một khắc, nàng còn vẽ tranh.”
“Cái này thần thiếp muốn phản bác hai câu, lần nào ngài tới không phải ôm Hữu Hòa không buông tay, cha con hai người phụ từ tử hiếu, thần thiếp cũng chen vào không lọt.” Nàng gác bút, nhìn con gái trên tranh, hờn dỗi nói: “Đều là Hoàng Thượng rối loạn tâm tư thần thiếp, làm hại thần thiếp vẽ Hữu Hòa xấu ba phần.”
Hữu Hòa công chúa bây giờ còn nhỏ, nói không nên lời hoàn chỉnh, nhưng nàng lại nghe hiểu mẫu phi nói nàng xấu.
Tiểu công chúa một phen nắm chặt ống tay áo phụ hoàng, chu miệng nhỏ nói: “Không xấu!”
Tim Hoàng Đế đều bị tiểu công chúa bóp mềm, chặn lại nói: “Hữu Hòa nói đúng, Hữu Hòa của chúng ta là công chúa xinh đẹp nhất tôn quý nhất Đại Vinh triều, là mẫu phi con họa kỹ không tốt, nơi nào là Hữu Hòa sai.”
Thần phi buồn cười lắc đầu, gác bút xuống, làm cung tì hầu hạ rửa tay, mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Đế, cầm lấy một quả điểm tâm, chậm rãi ăn.
“Ninh muội muội có thai, bệ hạ còn mỗi ngày đi qua chỗ thần thiếp, hiện tại nàng rất quý trọng, ngài cũng không đi thăm.”
Hoàng Đế vô hạn cảm khái, trong lòng nhắc mãi, đây là khác biệt.
Mỗi lần hắn đi Hàm Phúc cung, Ninh quý nhân luôn mãi lăn lộn, chính là mong chờ hắn ngủ lại nơi đó.
Cũng không nghĩ, hiện giờ nàng có thai, Hoàng Đế lưu lại nơi đó có thể làm gì? Nhưng Thần phi đầu quả tim hắn, phàm là hắn tới số lần nhiều, không phải khuyên hắn mưa móc đều dính, chính là nhiều thăm hoàng hậu hoặc là Vu Uyển Ninh.
“Nàng nha, nữ nhân khác mong chờ trẫm đi qua, nàng ngược lại, trẫm đến thăm con gái đều bị nàng vội vàng kêu đi.” Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, trêu đùa nói: “Đúng không, Hữu Hòa có nhớ phụ hoàng không?”
“Nhớ!” Hữu Hòa tuổi còn nhỏ, nhưng nàng lại được đến Hoàng Đế toàn bộ yêu thương, mặt khác hoàng tử đều phải đứng sang bên, hài tử tâm tính, ai tốt với nàng nàng đều biết.
Thần phi nuốt ngụm trà, nhẹ giọng oán giận nói: “Nàng cho rằng thần thiếp không muốn một nhà ba người chúng ta ngày ngày ở bên nhau, nhưng ngài là Hoàng Đế, Đại Vinh triều chủ tử, mỗi ngày đều tới bên này, hư chính là thanh danh bệ hạ, thần thiếp yêu quý thanh danh ngài, ngược lại bị ngài oán giận, thật oan uổng, mưa móc đều dính mới có thể không bị các đại nhân tiền triều lên án, Hữu Hòa chính là mỗi ngày đều nhớ bệ hạ, hơi chút không chú ý, tiểu nha đầu này sẽ lôi kéo nhũ mẫu đi trước cửa điện chờ ngài.”
“Trẫm biết nha đầu nàng tốt với trẫm, nàng còn sinh hờn dỗi.

Giữa trưa trẫm sẽ đi Hàm Phúc cung dùng bữa, buổi chiều lại qua đây, ở bên này xem tấu chương.”
“Nghe bệ hạ, hiện giờ Ninh muội muội mang long chủng, tính tình thai phụ luôn có chút kiều khí, ngài đừng giận nàng, vạn sự lấy hài tử làm trọng.”
“Nàng tốt với Ninh úy nhân, nhưng không thấy được nàng ta nhớ kỹ nàng.” Hoàng Đế hừ nhẹ một tiếng.
“Nàng nhớ hay không đó là chuyện của nàng, bệ hạ ngài nhớ kỹ thần thiếp tốt là được, hiện giờ được bệ hạ tín nhiệm, làm thần thiếp quản lý lục cung, nếu thần thiếp còn không cho ngài đi chỗ nương nương khác, người bên ngoài không chừng nói thần thiếp như thế nào đâu, thần thiếp không sợ bị người lên án, chỉ là Hữu Hòa còn nhỏ, cũng không thể có mẫu phi danh thanh không tốt.”
Hoàng Đế không đáp lại Thần phi nói, ôm eo con gái, làm nàng nhảy nhót trên đùi chính mình, “Hữu Hòa nghe thấy được sao? Mẫu phi con chính là mọi chuyện đều suy nghĩ vì cha con chúng ta, về sau cần phải hiếu kính nàng biết không?”
“Biết!” Nghe không hiểu lắm, nhưng trả lời chính là không có chút vấn đề gì.
Mắt thấy tới gần cơm trưa, Hoàng Đế giao con gái cho nhũ mẫu, xoa xoa quần áo đứng lên nói: “Trẫm đi trước, dùng cơm trưa xong lại đến, đến lúc đó trẫm nghỉ trưa với Hữu Hòa.”
“Dạ, bệ hạ ngài chậm một chút, mới vừa mưa, hơi ẩm trọng.” tiếp nhận áo choàng từ trong tay Thường Phúc, hiện tại mới vừa đầu hạ, nhiệt độ không khí cũng không oi bức, sau cơn mưa rất tươi mát, nhưng vẫn phải chú ý nhiều.
Hoàng Đế bị nàng nói trong lòng thực thoải mái, thiếu chút nữa liền nói phải ở đây dùng cơm trưa, chỉ là nghĩ cũng lâu chưa thăm Ninh quý nhân, hơn nữa hiện tại Vu Uyển Ninh có thai, vẫn nên đi thăm thôi.
Thần phi đứng trước cửa điện một hồi lâu, mãi đến khi cô cô quản sự kêu nàng, mới phục hồi tinh thần lại.
Cô cô nhìn Thần phi, đau lòng nói: “Nương nương, nếu luyến tiếc bệ hạ thì nói một tiếng, bệ hạ tất nhiên sẽ lưu lại, tội gì tra tấn chính mình.”
Thần phi cười khổ ngồi xuống, nhìn ngoài cửa sổ mưa móc tươi mát tinh xảo nói: “Bổn cung được bệ hạ tín nhiệm, quản lý lục cung, nếu còn tiếp tục bá chiếm bệ hạ sẽ làm người trong thiên hạ đàm luận, bổn cung không để bụng này đó, chỉ là Hữu Hòa còn nhỏ, về sau sớm muộn gì cũng lớn lên thành thân, bổn cung hy vọng nàng có thể gả cho người trong sạch.”
Trong cung, có chút cảm xúc phải che giấu, nếu không cho dù là thật sự đẹp kinh thiên động địa, cũng như cũ bị Hoàng Đế vứt bỏ.

Đây là cách nàng sinh tồn và xử thế.
Cô cô thở dài, sau đó tiếp đón cung tì bắt đầu truyền thiện.
Trong Hàm Phúc cung, Vu Uyển Ninh có mang long chủng tính tình càng ngày càng không tốt, nhưng nàng lại hiểu được khắc chế, nàng không biết Thần phi thiệt tình ái mộ bệ hạ hay không, nhưng cũng hiểu được Thần phi là người biết khắc chế ẩn nhẫn.
Nếu không, sao bệ hạ có thể ngày ngày đặt chân Nhàn Nhã cung.
“Bệ hạ giá lâm!”
Thanh âm truyền đến, Ninh quý nhân nghe tiếng đứng dậy, cũng bất chấp chuẩn bị, chỉ ăn mặc quần áo đơn giản tố nhã, nâng tay cung tì liền đi ra ngoài.

đón
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Hoàng Đế nhấc chân tiến vào, duỗi tay nâng nàng lên, “Hiện tại nàng có thai, chú ý nhiều chút, sao mặc ít như vậy?”
Ninh quý nhân kiều mị cười, nói: “Bệ hạ ngài còn không phát hiện sao? Thần thiếp là thai phụ, nhiệt độ cơ thể tự nhiên cao hơn bình thường một ít.”
Nàng vừa nói, Hoàng Đế lúc này mới nhận thấy được tay nàng thực ấm.
Hầu hạ Hoàng Đế ngồi xuống, Ninh quý nhân cười nói: “Bệ hạ muốn ở chỗ thần thiếp dùng cơm trưa sao? Thần thiếp dùng cơm trưa không tùy ý giống lúc trước.”
“Không sao, truyền thiện đi.” Hoàng Đế vẫy vẫy tay, sau đó tiếp nhận chung trà từ trong tay nàng, chậm rãi nhấm nháp.
Cơm trưa thực an tĩnh, Hoàng Đế không nói lời nào, Ninh quý nhân cũng không có nhiều lời.
Dùng ngọ thiện xong, Hoàng Đế đứng lên nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc tiền triều, không ở lại.”
Ninh quý nhân nhẹ nhàng hành lễ, ôn nhu nói: “Cung tiễn bệ hạ.

Nếu bệ hạ bận rộn không cần đến dùng bữa với thần thiếp, chỉ cần bệ hạ ngẫu nhiên có thể niệm tưởng thần thiếp một chút, thần thiếp đã cảm thấy mỹ mãn.”
Khó được nghe Ninh quý nhân nói lời thông cảm, Hoàng Đế quay đầu lại nhìn nàng một cái, gật đầu liền đi rồi.
Ninh quý nhân nhìn trống trơn sân, trong lòng cười lạnh.
Đừng tưởng rằng chỉ có Thịnh Tư Nghiên biết diễn trò, nàng chính là luôn tồn tại dưới mí mắt trưởng tẩu, nếu thật sự chịu dụng tâm, không được bao lâu, bệ hạ sẽ bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, Thần phi, chờ coi đi.
Quản lý lục cung chính là một dụ hoặc rất lớn, chẳng sợ trong cung phi tần rất ít, nhưng cung tì và quản sự các nơi lại nhiều như lông trâu, ở trong cung muốn sống tốt, được sủng ái là một phương diện, trong tay ngươi còn phải có nhân mạch, hiện giờ hoàng hậu bệnh nặng, cho dù khôi phục cũng phải vài tháng, hơn nữa hiện tại bệ hạ sủng ái Thần phi, cho dù hoàng hậu bình phục, quyền lợi cũng không nhất định sẽ hoàn toàn về lại trong tay hoàng hậu.
Hoàng hậu thưởng phạt phân minh, đối với những kẻ có tâm tư, tự nhiên không thích hoàng hậu cầm quyền.
Nhưng Thần phi lại làm bộ làm tịch ngẫu nhiên cho phương tiện nhỏ, lúc này mới không bao lâu, toàn bộ hướng gió trong cung liền thay đổi, những quản sự nô tài ai mà không luôn miệng tán thưởng Thần phi.
Chỗ tốt thật nhiều, sao Ninh quý nhân có thể không đỏ mắt.
Tiến cung một năm, ban đầu nàng xác thật đắn đo không ra tâm tư bệ hạ, nhưng nếu hiện tại còn không hiểu, nàng liền quá vô dụng.
Hiện giờ nàng có mang long chủng, nếu là con trai, sống lưng nàng còn thẳng hơn so với Thần phi, bệ hạ sủng ái là không thiếu được, nhưng con trai mới là chỗ dựa của nữ nhân hậu cung, ít nhất thiên hạ này vẫn thuộc về nam nhân.
Nhìn xem Thái Hậu đi, đã từng kiểu gì phong cảnh, phàm là nữ nhân có dã tâm, ai không hâm mộ bà, hiện giờ đâu?
Còn không phải thành thành thật thật ở Thọ Khang Cung dưỡng bệnh, nơi nào còn có uy phong khí phách trước kia..