Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 187: Cú đấm thấu xương



"Được, Lục Trần tôi tất nhiên là một người giữ chữ tín. Nếu đã nói ứng

chiến, thì sẽ ứng chiến." Lục Trần ném hợp đồng hồ Bích Dương cho Đỗ Phi,

rồi đi về phía đài cao.

Anh vốn không hề e sợ chiến đấu, sở dĩ giở nhiều trò như thế, chẳng qua

là vì gài bẫy nhà họ Trương, cũng nhân tiện lấy lại Lục Đảo.

Trong kế hoạch của anh, Lục Đảo chính là căn cứ tốt nhất của con đường

đá thô, nên nhất định phải đoạt lại từ trong tay nhà họ Trương.

Diện tích của Lục Đảo không lớn, chu vi khoảng chừng 5km, song như thế

cũng đủ để tạo ra một thiên đường trêи đảo.

Thiên đường này, dùng các loại kim cương, châu báu, đồ cổ đẳng cấp làm

nền tảng, chỉ cần nó thành lập, có thể nói chuyện làm ăn của nhà họ Tả sẽ

phải chịu trấn động trước nay chưa từng có.

Huống chi nhà họ Tả còn phải mua châu báu đá thô từ chỗ Lục Trần.

Thấy Lục Trần thật sự đi lên đài cao, mọi người không khỏi trợn mắt lên.

Bọn họ vẫn cho là Lục Trần không dám ứng chiến.

Nhưng nghĩ tới nhà họ Trương vừa mới đồng ý điều kiện Lục Trần đưa ra,

nếu anh lại tiếp tục không lên sân khấu, vậy phỏng chừng nhà họ Trương sẽ

thật sự liều mạng với anh.

Trần Sơ Nhiên và cụ ông Trần cũng khá bất ngờ, bọn họ không nghĩ Lục

Trần thế nhưng thật sự lên đài.

Cái tên này hoàn toàn không ngã bài theo lẽ thường.

"Chị, anh rể sắp lên đài rồi, anh ấy nghĩ cái gì vậy?" Lâm Di Giai khó hiểu

hỏi.

Lâm Giai Quân cũng không hiểu, nhưng trong khoảng thời gian vừa rồi,

trái tim cô đã lên lên xuống xuống rất nhiều lần, cho nên lần này, cô im lặng.

Cô cảm thấy cho dù bản thân đoán như thế nào đi nữa, cũng hoàn toàn

không đoán trúng suy nghĩ của Lục Trần.

"Vĩ Hào, kịch bản có chút không đúng?" Thư ký Trương kinh ngạc nói.

Bọn họ đều cho rằng Lục Trần nhất định sẽ tiếp tục đùa bỡn nhà họ

Trương, sau đó dẫn theo mọi người nghênh ngang rời đi.

Nhưng ai ngờ vào giây phút cuối cùng, Lục Trần lại đưa ra một lựa chọn

khiến ai cũng đoán sai hướng.

Quyết chiến với Đông Phương Long, anh đánh thắng được ư? Không

phải là tự tìm tai vạ chứ?

Tạ Vĩ Hào cũng bối rối.

Trước kia ông ta còn rất chắc chắn nói sau khi Lục Trần trêu chọc nhà họ

Trương xong, sẽ lập tức chuồn mất.

Cái tên này, thật là khiến người ta đoán không ra mà.

"Quan sát trước xem sao đã, có thể anh ta lại giở thêm trò bịp gì đấy." Tạ

Vĩ Hào đành phải an ủi mình như thế.

Hiện tại dưới sự tập trung của rất nhiều ánh mắt, Lục Trần cuối cùng cũng

bước lên bục cao, đứng đối diện Đông Phương Long.

Bốn mắt nhìn nhau, một tầm mắt tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, một

ánh mắt lại bình tĩnh như nước.

"Rốt cục cậu cũng dám bước lên đánh với tôi một trận!" Đông Phương

Long trầm giọng mở miệng.

"Ông cho rằng trước kia tôi không lên, là vì sợ ông, không dám đánh với

ông một trận sao?" Lục Trần cười nhạt một tiếng, lúc trước chỉ vì gài bẫy nhà

họ Trương mà thôi, cho nên mới cố ý làm ra nhiều trò như thế.

Anh thừa nhận, ngoại trừ ông Vân ra, Đông Phương Long đúng là võ giả

mạnh nhất bọn họ từng gặp. Nhưng vậy thì sao chứ, Đông Phương Long

đúng là mạnh, nhưng bản thân anh cũng không kém.

Chẳng lẽ không đúng sao?

Trong lòng mọi người đều thay Đông Phương Long hỏi ngược lại.

Ít nhất trước khi Lục Trần lên đài, không hề có ai tin anh dám lên đó đấu

một trận.

"Tốt lắm, vậy động thủ đi, tôi muốn xem xem thực lực của cậu có lợi hại

như trình độ vô liêm sỉ của cậu hay không." Đông Phương Long trào phúng

nói.

"Chiều ông thôi." Sau đó chân trái của Lục Trần hơi vung lên, hai nắm

đấm nắm lại, tạo thành một chiêu thức.

Mặc dù không sợ Đông Phương Long, nhưng cao thủ so chiêu, anh cũng

không dám khinh xuất.

Trong nháy mắt Đông Phương Long thấy Lục Trần bắt đầu chiêu thức,

một luồng uy thế vô hình thế nhưng lại phát tán ra, khiến cho con ngươi của

ông ta hơi co rút lại, cũng không coi thường Lục Trần nữa, hai tay nắm lại

thành quyền, chân chậm rãi di chuyển sang hai bên, ánh mắt nhìn chằm

chằm vào mắt Lục Trần.

Lục Trần lấy tĩnh làm động, hai mắt bình tĩnh như nước, căn bản không

nhìn thấy bất cứ gợn sóng nào.

Mọi người bên dưới sân khấu thấy hai người bên trêи giằng co, đều cảm

nhận được một áp lực vô hình lan ra từ trêи đài cao phả vào mặt, ai ai trông

cũng như đang nín thở.

"Bọn họ đang làm gì vậy, sao còn chưa động thủ nữa?" Lâm Di Giai thấy

hai người Lục Trần và Đông Phương Long đều bắt đầu chiêu thức, nhưng

không ai chịu ra tay trước, cũng có phần sốt ruột vì hai người trêи đài.

"Không biết, có thể là đang đợi gì đó." Lưu Lệ Lệ lắc đầu nói.

Lưu Lệ Lệ đoán không sai.

Dù là Đông Phương Long hay là Lục Trần, thời điểm khí thế hai người tản

ra, họ đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương, cho nên cũng không

dám tùy tiện ra tay.

Mọi người đều là cao thủ, đều biết có rất nhiều khi, lấy tĩnh chế động, mới

là bắt đầu tốt nhất.

Bởi vì chỉ cần đối thủ hơi cử động, ít nhiều gì đều sẽ lộ ra một vài kẽ hở,

nhưng bản thân bất động, đối phương sẽ kiêng dè.

Bởi vì không ai biết lai lịch và nước cờ của đối phương.

Hai người đều đang đợi, đợi đến lúc đối phương ra tay trước.

"Đông Phương sư phụ sao còn chưa ra tay, lẽ nào ông ấy sợ không đánh

lại Lục Trần ư? Không thể nào?" Trương Đạo Nhân nghi ngờ nói.

"Sư huynh là sư phụ võ đạo chân chính, Lục Trần ở trước mặt sư huynh,

chó má cũng không bằng." Hàn Thiên hừ lạnh nói.

"Ừ, tôi chỉ hiếu kỳ tại sao đại sư còn chưa động thủ." Trương Đạo Nhân

gật đầu, hắn cũng không tin Lục Trần sẽ là đối thủ của Đông Phương sư phụ.

"Di chuyển, cuối cùng bọn họ di chuyển rồi!"

Lúc mọi người ở đây đều sắp bị bầu không khí áp lực này làm mất đi kiên

nhẫn, chỉ thấy Đông Phương Long cuối cùng cũng di chuyển.

Đông Phương Long thấy Lục Trần bình tĩnh như nước, căn bản không lộ

ra bất kỳ kẽ hở nào, đành phải động thủ trước để thăm dò.

Ông ta vừa động thủ, song quyền nắm chặt bùng nổ thành những âm

thanh như tiếng đậu nành nổ tung, cơ thể bất ngờ xông về phía Lục Trần,

đánh một quyền vào Lục Trần.

Ông ta vừa xuất quyền, ở trong mắt mọi người, lập tức đã biến thành

quyền ảnh, đánh tới tấp về phía Lục Trần.

Nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của từng quyền kia, mọi người dưới sân khấu

không khỏi lau mồ hôi thay Lục Trần.

Cho dù ở dưới sân khấu, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được từng

cú đấm mạnh mẽ của Đông Phương Long.

Cơ thể Lục Trần khom xuống, lộ ra tư thế giương cung, sau đó lại trừng

mắt, cả cơ thể lập tức bắn ra như một mũi tên, mạnh mẽ bắn về phía Đông

Phương Long.

Hai người đồng thời tấn công, toàn bộ đài cao giống như muốn sụp đổ,

không ngừng run lên.

Mọi người không khỏi nín thở.

Hai người mới vừa ra tay, cho dù bọn họ là người bình thường, cũng nhìn

ra điểm khác nhau giữa hai người.

Đây không phải là đánh nhau bình thường.

Đây là trận đánh giữa cao thủ chân chính.

Bụp!

Hai nắm đắm va vào nhau, hai người dừng lại một chút.

Tay phải của Lục Trần run lên, một cơn đau đớn mãnh liệt từ đốt ngón tay

kéo đến, thế nhưng anh lại không lùi một bước, đường nét khuôn mặt rõ ràng,

thậm chí không có tí biến hoá nào.

Biểu cảm của Đông Phương Long có phần kinh ngạc, Lục Trần chỉ mới

hơn hai mươi tuổi, nhưng có thể đấu một quyền với anh ta mà không hề lùi

lại.

Được biết, anh ta đã tu luyện mấy chục năm, nội kình trong cơ thể rất

mạnh mẽ, sâu thẳm lâu dài, chỉ một quyền đánh xuống, ngay cả tảng đá lớn

cũng có thể nổ tan nát.

Vậy mà Lục Trần đấu với một quyền của anh ta vẫn không lùi lại, thực lực

của Lục Trần đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của anh ta.

Mọi người dưới sân khấu cũng có phần kinh ngạc.

Trước khi hai người ra tay, không ai xem trọng Lục Trần.

Bởi vì, thoạt nhìn Đông Phương Long giống với một đại sư võ đạo chân

chính hơn.

Còn bản thân Lục Trần lại là thương nhân, nhìn như mấy tên lưu manh

hơn, làm sao có khả năng là đối thủ của Đông Phương sư phụ được.

Rất nhiều người đều cảm thấy Lục Trần chắc chắn không tiếp được một

quyền của Đông Phương sư phụ.

Nhưng chỉ riêng cú đấm này, đã làm tất cả đều bọn họ phải ngậm miệng

lại.

"Nội kình của cậu rất mạnh đúng không, vậy thì hãy để nội kình của chúng

ta đọ sức một chút đi!"

Đông Phương Long gầm lên một tiếng, lại ra tay.

Anh ta công kϊƈɦ như mưa, từng cú đấm thấu tận xương, căn bản không

có bất kỳ động tác hoa mỹ nào.

Hoàn toàn là đọ sức chiến đấu với Lục Trần.