Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 295: Cá cược



“Nếu cứ thế này, tôi cũng chỉ có thể dựa vào đoán mò thôi!” Đỗ Phi cười nói.  

Không nhìn thấy võ sĩ đâu, nói thực thì, anh ấy cũng không biết ai trong hai  

bên mới là người mạnh hơn.  

Có điều thế này cũng đã kϊƈɦ thích rồi, nhưng trận đấu quyền anh sẽ càng dễ  

để ăn gian hơn.  

Ví dụ như đặt cược quá nhiều cho bên đỏ thắng thì dù cho bên đỏ có thực lực  

mạnh hơn bên đen, bọn họ cũng sẽ cưỡng chế yêu cầu bên đỏ thua.  

Kiểu như những trận đấu ngầm này, trừ phi đó là trận chiến sinh tử, là kiểu  

đấu thua là chết, nếu không thì về cơ bản, kết quả đều do nhà cái điều khiển.  

Còn có một trường hợp nữa, đó chính là hai bên cược quá nhiều, một bên  

trực tiếp mua mạng sống của võ sĩ bên kia hoặc uy hϊế͙p͙ võ sĩ, ngay cả khi  

anh ta chết, cũng phải bắt anh ta chịu thua.  

Đương nhiên, loại tình huống này không nhiều, có lẽ là rất ít.  

Người bình thường tới đây cá cược thường chỉ “đánh nhỏ chơi ít”, những  

người cược nhiều đều thuộc đẳng cấp ‘đại gia’ rồi.  

“Ừ, thử xem vận may của cậu đi!” Lục Trần cũng cười nói.  

Đỗ Phi nghĩ một lúc, nói với người đẹp: “Tôi cược 1 triệu, cược bên đỏ thắng”  

Anh ấy cũng chỉ có thể cược bên đỏ hoặc bên đen thắng, về việc cược mất  

bao nhiêu quyền mới có thể đánh bại đối phương, xác suất đó thực sự tương  

tự như mua vé số vậy.  

“Tôi đảm bảo vòng này cậu sẽ thua” Lục Trần mỉm cười.  

“Sao cậu lại nói như thế?” Đỗ Phi nhướn mày, anh ấy không tin Lục Trần có  

thể đoán ra được bí ẩn trong ván này.  

“Tôi vừa xem qua, tỷ lệ cá cược cửa dưới không cao, thông thường là 1, 2  

vạn, về cơ bản sẽ không quá 5 vạn, mà các ghế ở lầu hai bình thường nhất  

cũng phải lên tới 10 vạn, lúc nãy cậu cược 1 triệu, chắc chắn sẽ tạo nên cục  

diện là lượng cược bên đỏ thắng sẽ nhiều hơn” Lục Trần mỉm cười và nói.  

Đỗ Phi cũng mỉm cười và nói: “Tôi chỉ muốn xem thử có phải bọn họ đang  

kiểm soát ván cược không.”  

Đương nhiên anh ấy cũng hiểu loại tình huống này, sở dĩ cược 1 triệu chính là  

vì muốn xem thử liệu nơi này có dùng phương thức giống như thế hay không.  

Người đẹp nghe cuộc đối thoại của hai người xong, trong mắt lộ ra vẻ kinh  

ngạc, không ngờ rằng hai người này cũng là một trong những “tay lão luyện”.  

Mười phút trôi qua rất nhanh, hai võ sĩ cũng đã lên võ đài.  

Lục Trần và Đỗ Phi đều quan sát võ sĩ, sau đó gật đầu.  

“Bên đỏ có vẻ mạnh hơn một chút.” Đỗ Phi nói.  

“Ừ, nếu như không cá độ, bên đỏ có thể đánh bại bên đen chỉ trong 10 chiêu.”  

Lục Trần gật đầu.  

Người đẹp có chút kinh ngạc, là một nhân viên ở đây, đương nhiên cô ta biết  

thực lực thực sự của hai võ sĩ này, võ sĩ bên đỏ đích xác là có thể đánh bại  

bên đen chỉ trong mười chiêu.  

Cô ta ngây người nhìn Lục Trần, đôi mắt ánh lên một tia lấp lánh.  

Có điều, tiến trình trận đấu diễn ra lại không như hai người họ đã phân tích,  

võ sĩ bên đỏ không những không đánh bại bên đen trong 10 chiêu, mà sau 10  

chiêu, anh ta đã bắt đầu ‘dựng lên’ tình huống mình không thể địch nổi võ sĩ  

bên đen.  

Rồi sau 30 chiêu, võ sĩ bên đỏ đã bị võ sĩ bên đen đánh ra khỏi võ đài bằng  

một quyền.  

Những người không ngừng ủng hộ võ sĩ bên đỏ bắt đầu tức giận, mắng võ sĩ  

đỏ tới tấp, có một số người thậm chí còn mắng là bán độ.  

Những người cược bên đen thắng lại phấn khích, vừa hát vừa nhảy, vô cùng  

hưng phấn.  

Lục Trần và Đỗ Phi mỉm cười, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa.  

“Thưa anh, thật đáng tiếc quá, ván tiếp theo…” Người đẹp giả vờ như mình  

chưa biết việc hai người Lục Trần đã nhìn thấu quy tắc võ đài của bọn họ, lại  

ra sức PR.  

“Ván này tôi cược bên đỏ thắng, 2 triệu!” Đỗ Phi nói.  

Trong hai võ sĩ ở vòng này, bên đỏ vẫn mạnh hơn bên đen 1 chút, tỷ lệ thua  

cũng chỉ là 1-2.  

Nhưng sau khi Đỗ Phi phân tích một chút, anh ấy cảm thấy rất nhiều người  

cho rằng nhà cái đã bán độ ván trước nên ở ván này, nhiều người đã cược  

cho bên đen thắng, hơn nữa bên đen đã thắng 5-1, nhiều người cho rằng bên  

đen nhất định sẽ thắng.  

Chỉ cần là người cá cược, trong thời điểm này, bọn họ hoàn toàn đều sẽ rơi  

vào lối tư duy của nhà cái, cho nên Đỗ Phi cảm thấy ở ván này cho dù anh ấy  

có cược 2 triệu, nhà cái chắc chắn vẫn sẽ thắng.  

Quả nhiên, sau khi trận đấu bắt đầu, bên đỏ quả nhiên chưa sử dụng nhiều  

chiêu thức mà đã đánh bại bên đen rồi, khán giả bên dưới lại một lần nữa kêu  

lên ai oán.  

“Xin chúc mừng anh, ván này không những thắng lại được của ván trước,  

hơn nữa còn thu về thêm 1 triệu” Người đẹp đầy phấn khích nói.  

Đỗ Phi cười nhạt, bo cho người đẹp 500 tệ, cô gái kia càng cảm kϊƈɦ không  

ngừng.  

“Thưa anh, ở ván này, anh muốn cược bên nào thắng?” Người đẹp vô tình  

đưa mắt nhìn về phía Đỗ Phi.  

“Tôi vẫn cược bên đỏ thắng, 5 vạn!”  

Kiểu cá cược hoàn toàn dựa vào vận may này cũng không khiến anh ấy có  

thêm hứng thú, nhưng bây giờ đi về cũng nhàm chán, Đỗ Phi bèn chơi vài  

ván nhỏ giết thời gian.  

Ván này cũng cho thấy thực lực bên đỏ mạnh hơn bên đen nhưng Đỗ Phi lại  

thua rồi.  

Có điều đó cũng chỉ là mấy chục nghìn thôi, anh ấy cũng chả quan tâm mấy,  

vào những ván tiếp theo, anh ấy đều cược 5 vạn hết, thế mà lại thắng nhiều  

thua ít, rất nhanh đã thắng gần 50 vạn.  

Lúc đó, Lục Trần đang dựa vào sofa hút thuốc, anh giương mắt nhìn quanh tứ  

phía, đột nhiên phát hiện Tả Thanh Thành dẫn theo một người đàn ông mặc  

áo đen, đang đi lên tầng 2.  

Có điều Tả Thanh Thành và người đàn ông áo đen đang cười nói với nhau  

nên không phát hiện ra anh và Đỗ Phi.  

Sau hai người đó, có mười mấy người đàn ông áo đen lực lưỡng, và toàn bộ  

những người trong võ đài đều tỏ ra vô cùng tôn trọng người đàn ông áo đen  

đó.  

“Vị kia là ông chủ sân đấu của chúng tôi, tướng quân Hắc Long.” Người đẹp  

nhìn theo hướng Lục Trần thấy hai người Tả Thanh Thành và Hắc Long, với  

giới thiệu Lục Trần.  

“Vị tướng quân Hắc Long này có phải là ông lớn ngành đá thô Kokang  

không?” Lục Trần hỏi.  

“Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi không những là một vị tướng, mà còn kinh  

doanh mấy công ty lớn, cũng là người đứng đầu đặc khu Kokang của chúng  

tôi” Người đẹp trả lời với vẻ đầy cung kính.  

Lục Trần gật gật đầu, không ngờ người mà họ muốn tìm lại là tướng quân  

Hắc Long.  

Nhưng trong khoảng thời gian này, Tả Thanh Thành đến tìm hắn ta, còn tỏ ra  

có quan hệ rất tốt với người này, lẽ nào hắn muốn mượn nhờ đối phương để  

đối phó với bọn họ?  

Lục Trần nhướn mày, cảm thấy khả năng này rất cao.  

Hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người họ cười nói dường như đã đàm phán xong  

xuôi.  

“À, chúng tôi không cược nữa, cô xuống trước đi!” Đỗ Phi bo cho người đẹp  

mấy nghìn tệ.  

“Cảm ơn anh! Lúc nào anh muốn cược nữa thì hãy gọi điện cho tôi” Người  

đẹp gật đầu cảm kϊƈɦ, để lại cho Đỗ Phi một tấm danh thϊế͙p͙, sau đó rời đi.  

“Tôi cảm thấy cuộc đàm phán ngày mai của chúng ta sẽ có chút phiền phức  

rồi đây!” Đỗ Phi nhỏ giọng nói.  

“Nếu chỉ là phiền phức thì cũng không vấn đề gì! Tôi nghi ngờ Tả Thanh  

Thành muốn mượn tay Hắc Long trừ khử hai chúng ta.” Lục Trần nhấp một  

ngụm rượu, chậm rãi nói.  

“Thế ngày mai có cần đi đàm phán nữa không? Tên Hắc Long này rõ ràng là  

thủ lĩnh của Kokang, còn xưng là tướng, trong tay hắn ta chắc chắn có không  

ít lính đánh thuê” Đỗ Phi liếc nhìn Hắc Long đang ngồi phía xa và nói.  

Mặc dù bọn họ võ nghệ cao cường, nhưng đối phương chắc chắn đều có  

súng, mà nếu số lượng người bên họ đông, một khi bọn họ bước vào địa bàn  

của Hắc Long, e rằng không thể bước ra ngoài.