Sói Săn Mồi Audio

Chương 168: Ma Tôn (18)



“Kim huynh, người ngay không nói tiếng lóng………Thập Lục Tháp tuy đứng đầu chưởng khống giang hồ võ lâm nhưng họ cũng phải cho các đại gia tộc mặt mũi, việc lần này ta tin chắc rằng đều do tên ɖâʍ Ma kia tự tung tự tác…….yên tâm đi…….chỉ cần chúng ta hợp lực thì cho dù xử lí hắn rồi cùng lắm là chịu tốn một ít tài nguyên cho Thập Lục Tháp là xong chuyện, Tứ trưởng lão còn là đi lại rất gần với gia tộc chúng ta đấy…….” Tên lĩnh đội Đoàn gia cười gằn, Đoàn gia là cũng ɖâʍ Ma có mâu thuẫn từ hồi tuyển chọn vị trí Lục trưởng lão…….chính vì vậy cao tầng gia tộc đã tìm ra kế sách là kéo Tứ trưởng lão Thập Lục Tháp làm chỗ dựa.

“Haha! Đoàn huynh, ta còn là nghe hắn cùng một vị lão tổ của Đoàn gia huynh có mâu thuẫn không nhỏ, tiện việc này chẳng phải có cái cớ để Đoàn gia trừ khử hắn luôn hay sao, ta cũng đã thông tri gia tộc……một vĩ lão tổ cũng đang trêи đường rồi……..ta nghĩ các đại gia tộc khác cũng như chúng ta……phen này nhất định phải đòi lại thể diện mới được”

“Hắc hắc! Yên tâm đi, chỉ cần một vị lão tổ của gia tộc ta là đủ để xử lí hắn rồi, dưới Cường giả đều là giun dế…….” Tên lĩnh đội Đoàn gia nói.

Gã trung niên Kim gia gật gù, các đại gia tộc và đại môn phái để được gọi là lão tổ đều phải trở thành Cường Giả có Vực riêng của bản thân mình, họ được xưng các lão quái vật bất tử thực lực cường hãn………trước Cường Giả thì võ giả chẳng khác nào giun dế bất lực để người ta tùy ý chơi đùa.

……Kim Sơn đại hội………các trận đấu dù tẻ nhạc nhưng vẫn có kết quả cho dù hiện tại võ giả xung quanh đã chẳng quan tâm lắm………..ba võ giả cuối cùng còn đứng trêи võ đài là Võ Đang – Vũ Lập Kiếm, một tán tu không môn không phái Diêm Vạn Sát và Nga My – Dương Mặc Tuyết.

Khẽ liếc qua Long đang ngủ khì nơi ghế dựa, một tên trọng tài mệt mỏi hướng ba võ giả thi đấu nói:

“Các ngươi giờ sẽ bốc thăm chọn ra một người được miễn thi đấu, hai người còn lại phải đấu với nhau……..người thắng sẽ đấu tiếp với người miễn lúc trước………..haizzzzz………ta biết là gượng ép các ngươi nhưng các ngươi cũng nên biết phần thưởng cho hạng hai cùng hạng ba của Kim Sơn đại hội cũng không hề ít cho nên mong các ngươi cố gắng đạt được thứ hạng càng cao càng tốt”

Dương Mặc Tuyết xinh đẹp gật gù tỏ vẻ đồng tình, Vũ Lập Kiếm cùng Diêm Vạn Sát thì khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.

“Được rồi……rút thăm đi….” Một vị trọng tài xuất hiện, trêи tay lão là ba que gỗ đưa tới trước mặt ba người.

……….sau khi rút thăm…….Dương Mặc Tuyết nhảy cẩng vui sướиɠ vì que gỗ trong tay nàng là ngắn nhất tương đương với nàng được miễn đấu một lượt. Võ đài số một nhanh chóng trở thành địa điểm đấu của Vũ Lập Kiếm cùng Diêm Vạn Sát.

Vũ Lập Kiếm đứng trêи võ đài, tà áo tung bay trông chẳng khác nào chuẩn soái ca, chỉ là trêи khuôn mặt soái ca là ba vết sẹo dài cùng một con mắt bịt kín………tốc độ chữa thương của Võ Đang phải nói là rất khá.

Diêm Vạn Sát thì khác, hắn mặc hắc y nhìn chăm chăm Vũ Lập Kiếm, trong ánh mắt của hắn là vô tận sát ý không hề che giấu.

Ở chỗ Thập Lục Tháp……..

“Đại nhân! Diêm Vạn Sát chẳng lẽ là?” Một tên Hộ Pháp ghé vào tai Long hỏi nhỏ.

“Hắc! Sát khí rất thịnh, tám chín phần là hắn!” Long nói.

“Chúng ta có nên ra tay?”

“Cứ để hắn đánh đi, nếu Diêm La thua thì hắn không đáng để chúng ta coi trọng…….giết hay không giết cũng chẳng còn ý nghĩa…….còn lại mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” Long ngả đầu nói.

“Đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, xin đại nhân yên tâm” Tên Hộ Pháp cung kính.

……Sàn Đấu……….

“Diêm Vạn Sát……..nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta!” Vũ Lập Kiếm tay cầm kiếm, khí thế cương mãnh nói.

“Khà khà! Ngươi rất tự tin với kiếm của mình” Diêm Vạn Sát cười tà lè chiếc liếc đỏ thắm ɭϊếʍ quanh bờ môi tà dị.

“Võ Đang Kiếm – Duy ngã độc tôn!” Diêm Vạn Sát nội khí bạo liệt, kiếm cùng người hợp nhất một lần nữa chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén chọc thẳng lên trời cao khiến người ta nhìn vào không nhịn được cảm khái.

“Duy ngã độc tôn?………khà khà……duy ngã độc tôn lại có va vết sẹo ngay trêи khuôn mặt, mắt lại còn bị người ta đào ra……thật buồn cười…..” Diêm Vạn Sát nhếch miệng khinh bỉ.

“Nhục mạ ta! Chết” Vũ Lập Kiếm bị đối phương nhắc lại chuyện đáng xấu hổ nên tức giận, cả người hắn xoay tròn lao thẳng tới chỗ Diêm Vạn Sát, lưỡi kiếm ma mị đâm thẳng hướng mi tâm gã .

“Kiếm tốt!” Diêm Vạn Sát thu hồi vẻ khinh thị, hắn móc từ sau lưng ra một chiếc roi đỏ thẩm như nhuốm qua không biết bao nhiêu máu người, bên trêи lại gai góc ghê rợn.

“Huyết Xà Vạn Phá” Roi trong tay Diêm Vạn Sát ngay tức khắc giống như một con mãng xà hung hãn lao tới mũi kiếm của Vũ Lập Kiếm.

“Keng! Keng! Oanh!!!!” Kiếm gặp roi tạo thành âm thanh chạm đụng lạnh người, sau vài hơi…..Vũ Lập Kiếm không thể công phá qua vòng roi của đối phương nên lại xoay người ổn định thân hình trêи mặt đất.

“Oằng!!!” Mất thế, Vũ Lập kiếm vừa mới đứng vững thì con rắn màu máu đã đánh tới, chiếc roi tốc độ như thiểm điện quất một phát vào ngực gã.

“Bốp!” Ăn một roi, Vũ Lập Kiếm lùi ra sau bốn bước mới đứng vững, khóe miệng hắn đã tràn ít tơ máu……hắn cúi đầu nhìn vết thương sâu thấu xương trước ngực, thậm chí một vài chiếc xương sườn đã gãy……ưu thế của vũ khí tầm xa được thể hiện rõ rệt.

“Hà hà! Để xem gãy vài chiếc xương sườn thì thân pháp ngươi có còn nhanh nhạy như trước không?” Diêm Vạn Sát cười tà, chiếc lưỡi đỏ của hắn thè ra thụt vào trông khá buồn nôn.

Vũ Lập Kiếm sắc mặt âm trầm, lại một lần nữa vì hắn khinh thị đối phương nên phải chịu thiệt thòi……nhưng hắn cũng không có thời gian lâu để suy nghĩ vì………roi tới.