Sói Săn Mồi Audio

Chương 216: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (13)



……..Trước tòa nhà tập đoàn Đổng Phát……

“Brummmmmmm…………….Brummmmmmmmmmmm” Một đoàn xe sang trọng từ từ rà đến, đi đầu là hai chiếc Lan Cruiser hầm hố nhận nhiệm vụ dẹp đường, phía sau là ba chiếc MayBach đen thui rồi mới đến một chiếc Limusine mạ vàng và cuối cùng là hai chiếc MayBach khác cản hậu, đội hình phải nói là khoa trương cực kỳ nhưng cái khí tức lành lạnh phát ra từ những chiếc xe kia đủ để người ta nhận biết ngồi bên trong không phải là dạng lương thiện gì…….đương nhiên rồi, ngồi trêи Lan Cruiser cùng MayBach là 32 tên Hộ Pháp của Thập Lục Tháp kia mà, kẻ nào cũng nhìn chằm chằm xung quanh sẵn sàng ra tay trấn áp người nào có ý đồ gây rối.

Ngồi trong chiếc limusine còn ai khác ngoài Ma Tôn cùng năm cô gái mỹ lệ của hắn, hắn không định khoa trương đến như này nhưng mà lão già Bất Tử Lão Nhân lại bắt buộc phải làm thế để tránh cho một Đoàn gia thứ hai xuất hiện, người trong giang hồ chỉ nghe tiếng chứ biết mặt Ma Tôn không nhiều, đội ngũ hoành tránh thế này đủ để mấy tên thế gia công tử nhận thức được đang đối diện với ai, dù sao thế giới này cũng không thiếu kẻ đui mù coi trời bằng vung nhị thể tổ.

“Đại nhân……đã đến nơi…..” Tên tài xế cẩn thận bẩm báo, lái chiếc xe này khiến hắn chịu áp lực không nhỏ……..đáng kể nhất là từ năm cô gái xinh như tiên nữ lại còn đang ăn mặc thiếu vải đằng sau khiến hắn phải cố gắng áp chế tâm tình không nhìn lên kính chiếu hậu bởi nếu hắn nhìn lên thì tính mạng của hắn sẽ kết thúc ngay tức khắc, đến bây giờ hắn mới hận thằng nào phát minh ra cái kính kia.

“Ồ!” Long ngái ngủ nhồm người dậy trong lúc đang hưởng thụ sự đấm bóp của mười cánh tay ngọc ngà, đưa mắt nhìn ra cửa sổ……hắn nhìn thấy tràng dài xe tải cùng một đám người hừng hực khí thế vận chuyển đồ từ bên trong chấc lên xe…….mà kỳ lạ là trông bọn này không phải dạng vận chuyển thuê mà như cướp bóc hơn vì đồ đạc của người ta mà chúng không tiếc tay ném như vức rác, ở đằng xa còn là một vài tên bảo vệ khuôn mặt xưng to như vừa bị đánh…..tất cả làm cho Long trợn mắt.

“Này…….chúng ta có phải đến nhầm chỗ không? Bản tọa đến Đồng Phát chứ không phải đến xem bọn xã hội đen đi đòi nợ cướp bóc……” Long trừng mắt với tên tài xế làm hắn giật thót tim.

“Đại……đại nhân……chính là chỗ này, ngài nhìn xem……hai chữ Đổng Phát to rõ trêи cao…..” Tên tài xế cố gắng quan sát thật kỹ một lần nói.

“Hử?” Long mở cửa ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, đúng là hai chữ ‘Đổng Phát’………thế cái quái gì xảy ra trước mắt hắn thế này, Đổng gia là biết hắn sắp đến nên cho người đến lột đồ sao?

“Giết………giết cho ta………..các ngươi không thấy chúng đang định cướp bóc tài sản của lão tử sao?”Long hướng bọn Hộ Pháp rống lên khiến cả đám sững người.

“Ực…..đại nhân……..đại nhân bớt giận…….để bọn thuộc hạ tìm hiểu rõ thế nào đến lúc đó ra tay cũng không muộn…..” Một tên Hộ Pháp trông có vẻ là có tuổi nhất cung kính đến trước mặt Long nói, vị đại gia này hở tí là đòi giết người làm bọn chúng hốt hoảng, giờ đang là giữa thanh thiên bạch nhật, có hàng nghìn hàng vạn con mắt nhìn vào nếu thật là giết người thì Trung Hoa thật sự loạn mất, dù sao cuộc sống của đám người bình thường khác với giang hồ, lúc trước việc Ma Tôn bêu đầu mười tám tên Cường Giả trêи cổng chào thành phố đã khiến Thập Lục Tháp phải tốn không ít công sức mới dẹp yên được đấy.

“Hừ! Mười lăm phút, nếu các ngươi còn không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì lão tử đồ….đồ sạch…..nghe rõ chưa? Rầm!” Long tỏ vẻ bực tức chui lại vào trong xe đóng sầm cửa xe lại, trái ngược vẻ ngoài tức giận thì trong lòng hắn lại đang cười thầm, lão tử còn đang không có cái cớ gây chuyện mà các ngươi đã tự dẫn xác đến còn có gì tốt hơn đây……..hắn đến Bắc Kinh ngoài chuyện điện ảnh cho mấy nữ nhân chỉ là phụ, mục đích chính là để gây chuyện, gây chuyện cho bọn chúng biết Ma Tôn là thế nào để rồi khi nhắc đến danh tự này chúng phải sợ……phải run.

Từ chỗ Diệp Siêu tin tức điều tra, Long được biết các thế gia, môn phái đều bi mật tận lực che giấu những tin tức liên quan đến hắn vì chúng không muốn hình ảnh các đại gia, đại phái trong mắt thế nhân bị suy giảm…….thậm chí bắt đầu có những câu chuyện thêu dệt về Ma Tôn như một kẻ cuồng ngạo và ham thích giết người, gã còn là kẻ bỉ ổi vô liêm sĩ dùng thủ đoạn hèn hạ như hạ độc hai mươi vị Cường Giả đang trêи đường đến Võ Đang dự tiệc hay là pha độc dược vào nguồn nước của Đoàn gia để sát hại Đoàn gia lão tổ cùng bắt Đoàn gia phải thần phục……hình ảnh Ma Tôn dưới sự tuyên truyền trong bóng tối của chúng đã không khác nào một đầu súc sinh, Long biết chuyện này nhất định Hạ Hầu gia lão già Hạ Hầu Viêm cũng có một tay vì Thập Lục Tháp đều ngó lơ trước những tin đổn nhảm này.

Trở lại với tập đoàn Đổng Phát……..đám Hộ Pháp sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục trưởng lão ngay tức thì động thân đi tìm hiểu người nào dám động thủ trêи đầu thái tuế.

“Nói………chủ tử của các ngươi là ai?” Bắt lấy một tên trong số những kẻ đang khuân đồ ra xe, một gã Hộ Pháp gầm gừ.

“Thả……thả ta ra……….Hứa gia đang làm việc, các ngươi dám cản?” Thằng bị chụp tới hoảng hốt nói, trong tay người ta hắn không thể phản kháng một chút gì chứng minh thực lực của bọn người này cường hãn vô cùng.

“Hứa gia?” Đám Hộ Pháp nhìn nhau hội ý…….đến khi một tên trong số chúng nhớ ra cai gì thì cả bọn mới xúm lại.

“Ta nhớ……..Hứa gia dường như là một gia tộc ở Bắc Kinh nơi đây, không thể tính là quá mạnh nhưng nghe nói đứng sau là Dương gia…..” Tên Hộ Pháp này có lần tháp tùng một nhân vật Thập Lục Tháp đến Bắc Kinh làm việc cho nên có chút hiểu biết về các thế lực nơi đây.

“Huy huynh, làm sao bây giờ?” Đám Hộ Pháp quay sang gã Hộ Pháp có tuổi và cũng có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhất hỏi ý kiến, gã cũng chính là người khi nãy đứng ra can gián Long.

“Đầu tiên phải xác định hành động này là của Hứa gia hay là ý tứ của Dương gia bên kia, các ngươi cũng biết chúng ta chỉ có mười lăm phút, nếu không cho vị kia một câu trả lời thì có khí đầu của ta cùng các ngươi cũng không còn ở trêи cổ đâu………” Tên Hộ Pháp họ Huy gằn giọng làm cả bọn run lên, tính tình vị đại gia kia ai cũng rõ ràng cả.

“Đến! Báo cho người đứng đầu ở đây đến gặp ta, nói với hắn là năm phút sau ta còn không thấy mặt thì hai cái chân hắn cũng không cần phải xài nữa…..” Gã Hộ Pháp buông thuộc hạ của Hứa Vương Sang ra quát.

………………….

…….hai phút sau……..văn phòng tổng giám đốc Đổng Phát……

“Ngươi nói sao? Bọn chúng có bao nhiêu người?” Hứa Vương Sang hương vị sung sướиɠ còn chưa dứt sau khí có thể quát tháo một tên quản sự Đổng gia ngay trước mặt mỹ nhân thì lại nghe đến tin có người kéo đến tìm mình, ban đầu hắn cứ ngỡ là Đổng gia đến nhưng nghe kể lại thì đối phương còn không biết hắn là ai cho nên loại trừ Đổng gia…….là kẻ nào? Là kẻ nào mà có thể giang nanh múa vuốt tại Bắc Kinh này đây……..nghĩ thế nhưng Hứa Vương Sang cũng cẩn thận móc điện thoại ra gọi cho cha mình.

“Sang nhi đó hả? Ta nghe nói ngươi lại kéo người đến Đổng Phát, nghe cha……làm gì thì làm nhưng cũng không nên quá mức đắc tội Đổng gia, dù gì Dương gia cũng không thể lúc nào ra mặt cho chúng ta mà chuyện này cũng chỉ là một chuyện cỏn con……” Điện thoại vừa có tín hiệu trả lời là Hứa Vương Sang đã nghe được một tràng giáo huấn từ lão cha hắn Hứa Vương Chấn.

“Cha……..con biết mà…….nhưng mà đột nhiên có kẻ đến tìm con trông có vẻ rất hùng hùng hổ hổ không phải bọn đầu gấu bình thường, cha có nhận được tin là thế lực nào không?” Hứa Vương Sang cười khổ nói, lão cha hắn cái gì cũng được ngoại trừ hơi nhát gan.

“Người lạ? Bao nhiêu người?”

“Tầm hơn ba mươi tên…..không vũ trang…..nghe qua có vẻ không phải người Bắc Kinh…..”

“Có đặc điểm gì nổi bật trêи người chúng không?” Lão già lõi đòi Hứa Vương Chấn nhíu mày nói, sao mà cái cảm giác bất an cứ ngày một lớn lên trong tâm trí lão vậy chứ.

“Để con hỏi lại………” Hứa Vương Sang quay lại hỏi tên thuộc hạ.

“……..”

“Cha……..hắn nói là bọn chúng đều mặc đồ truyền thống như lúc đám người Dương gia đến chỗ chúng ta…..à……..trêи trán chúng đều có một hình xăm………”

“Hình xăm? Hình xăm gì?”

“……….hắn nói giống……..giống như một tòa tháp thì phải…….”

“Rầm!” Đột nhiên tiếng đổ vỡ bên kia đầu dây làm cho Hứa Vương Sang sửng sốt.

“Cha…….ngươi không sao chứ……..” Hứa Vương Sang lo lắng hỏi.

“Sang………Sang nhi…….ngươi mau……mau trốn…….” Hứa Vương Chấn cố gắng rặn ra từng chữ một nhưng Hứa Vương Sang có thể cảm giác được sự sợ hãi đến cùng cực trong giọng cha mình.

“Cha………có chuyện gì………..kẻ đến là ai mà cha lại như thế…….chúng ta còn có Dương gia cơ mà…….cha……..” Hứa Vương Sang cố gắng trấn tĩnh Hứa Vương Chấn.

“Sang nhi…….nghe cha…….mau trốn, trốn nhanh đi…….cha đặt toàn bộ kỳ vọng vào ngươi nên không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu……..” Hứa Vương Chấn gấp đến không thể gấp hơn nói nhanh với thằng con mình.

“Ầm!” Đúng lúc này cánh cửa phòng nát vụn trước một lực đạo khổng lồ từ kẻ nào đó bên ngoài.

“Kẻ nào?” Hứa Vương Sang trợn tròn mắt hét lên.

“Pặc!” Cơ mà hắn không thể tiếp tục mở miệng được nữa rồi vì cổ đã bị một bàn tay còn cứng hơn so với kìm sắc bóp nghẹt, đối phương thân thủ quá kinh khủng khiến hắn cùng đám thuộc hạ bên cạnh không kịp phản ứng dù chỉ là một cử động nhỏ nhất……….trêи bàn tổng giám đốc, Vạn Hứa Phấn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm khϊế͙p͙ sợ.