Sói Săn Mồi Audio

Chương 243: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (40)



Phàn Doanh cùng Lâm Hoàng có chút thẩn thờ trước câu trả lời của đứa cháu, cả hai đều mong chờ một câu trả lời khác, Lâm Phàm xem ra vẫn còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm trêи chính trường.

Tuy có chút thất vọng vì suy nghĩ nông cạn của gã nhưng là ruột thịt vẫn là ruột thịt, Lâm Hoàng mở miệng cảnh tỉnh cháu mình :

“Lâm Phàm! Cháu suy nghĩ quá thiển cận rồi, hãy nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Ma Tôn, nghĩ thử xem tại sao hắn lại nói ra câu đó và thái độ của Huấn Thiên lão gia hỏa lại thế nào!”

Lâm Phàm bị thái độ của Phàn Doanh và gia gia mình khiến sửng sốt không ít, hắn hiểu suy nghĩ của mình quá vội vàng và non nớt rồi, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong lời nói của Ma Tôn mà hai mắt hằn dần dần trợn lớn ra……….

“Gia gia! Ý ngài là Huấn gia sẽ tiếp bước Đoàn gia trở thành tay sai cho Ma Tôn?” Lâm Phàm thất kinh mở miệng.

“Đúng! Huấn gia không còn lựa chọn, giữa diệt vong và tồn tại thì lão già Huấn Thiên nhất định sẽ phải chọn con đường đầu nhập dưới trướng Ma Tôn, kết cục của Hứa gia như tấm gương còn đó thì thử hỏi Huấn gia dám không theo?” Lâm Hoàng gật gù.

“Một khi Huấn gia đầu nhập dưới trướng Ma Tôn thì cháu nghĩ xem trong buổi phân chia 7 ghế trong Bộ chính trị thì bên nào sẽ nhận được đa phần số ghế đây?” Phàn Doanh tiếp lời.

“Gia gia! Chúng ta có thể bí mật tung tin Huấn gia trở thành nô tài cho người khác, đạo giả chẳng phải xem mặt mũi là rất quan trọng hay sao, cho dù Huấn gia có được đa phần số ghế thì sao cơ chứ, mặt mũi bọn chúng mất hết thì việc lăn lội trong chính trường liệu có thể dễ dàng?” Lâm Phàm suy nghĩ nói.

“Đấy là chỉ là biện pháp tạm thời, hãy nhìn Đoàn gia xem xem bọn họ đã từng chịu nhục như thế nào, trước đây một đại gia tộc mà đi đâu cũng bị người người sỉ vã như thể bọn súc sinh mà bây giờ có thể ngẩng cao đầu cho dù là trước các thế lực lớn, còn ai dám khinh Đoàn gia? Tất cả đều vì chủ nhân của bọn họ có thực lực, Ma Tôn cường hoành xuất thế đã không thể ngăn cản cho nên những thế lực phụ thuộc hắn cũng theo đó dựa thế mà lên cao, Huấn gia có thể mới đầu sẽ như Đoàn gia lúc trước nhưng theo thời gian chúng nhất định sẽ trở thành thế lực khổng lồ trêи chính trường, thậm chí Dương gia nếu không cẩn thận có thể bị hất cẳng không biết chừng. Còn chúng ta, chỉ dựa vào mấy mối quan hệ thông gia với các thế gia đại phái trước một Huấn gia có chủ tử kinh khủng như thế thì không đáng nói rồi.” Lâm Hoàng nói.

“Theo ta tìm hiểu thì dưới trướng Ma Tôn đang không có thế lực làm chính trị, ắt hẳn lần này Huấn gia nếu đầu nhập chắc chắn sẽ được hắn trọng dụng, nhìn những lợi ích mà Đoàn gia gần đây có được thì biết Huấn gia sẽ nhận được gì sau khi trung thành với hắn rồi đấy!” Phàn Doanh vuốt râu nói.

“Gia gia! Nếu chúng ta nhanh chân hơn Huấn gia một bước, đến đầu nhập dưới trướng Ma Tôn thì thế nào?” Đột nhiên Lâm Phàm mở miệng nói làm Phàn Doanh cùng Lâm Hoàng thất kinh.

“Hoàng nhi! Cháu có biết đầu nhập dưới trướng Ma Tôn là thế nào không? Tuy có được lợi ích không nhỏ nhưng sinh tử của chúng ta không còn nằm trong tay chúng nữa, nói không ngoa thì chúng ta không khác gì một con chó của hắn, hắn chỉ tay hướng đông thì cho dù phải chết chúng ta cũng không dám đi hướng tây.” Lâm Hoàng trầm giọng nhắc nhở.

“Gia gia! Chúng ta Lâm gia mấy chục năm qua đã cố gắng kinh doanh, tu luyện đến thế nào cơ chứ nhưng so với các thế lực lớn thì chúng ta cho dù có cố gắng đến đâu cũng chả khác gì một con kiến có thể dẫm chết bất cứ lúc nào, cho dù làm chó thì có làm sao? Chúng ta cần một cơ hội, cơ hội để trở mình, Ma Tôn vẫn còn trẻ………nếu hắn phát triển thành đệ nhất cao thủ thì khi đó chúng ta với tư cách kẻ dưới chẳng phải là chưởng khổng toàn bộ chính trị trong tay hay sao, các thế lực khác muốn động vào chúng ta còn phải coi sắc mặt Ma Tôn cơ mà. Chúng ta lần này đánh cuộc, thua thì vạn kiếp bất phục, thằng thì vinh hoa phú quý. Chúng ta kinh doanh sóng bạc thì cũng chăng phải nên đổ cho vận mệnh của chính mình một lần hay sao?” Lâm Phàm cười nói làm hai lão già trợn tròn mắt.

“Hahaha! Lâm gia ta là có tương lai rồi!” Lâm Hoàng không đáp ứng Lâm Phàm mà cười lớn, bên cạnh Phàn Doanh cũng nở nụ cười hài lòng.

“Phàn lão đệ, hãy liên hệ vói Đoàn Dự công tử………chúng ta phải nhanh hơn Huấn Thiên bên đó, kẻ đến trước bao giờ cũng có lợi hơn!” Lâm Hoàng quay sang nói với Phàn Doanh.

“Được!” Phàn Doanh cũng không chần chờ vội bước ra ngoài liên lạc.

Lâm Hoàng cùng Lâm Phàm tiếp tục ở lại bàn bạc kế hoạch tương lai của Lâm gia, chính trị Trung Hoa xem ra sắp có biến đổi cực lớn.

……………………..

…………………………Dương gia……..mật địa………….

“Hồ đồ! Quá hồ đồ! Dương gia chúng ta còn chưa khôi phục mà cháu xem cháu lại mang tới cho chúng ta rắc rối cỡ nào!” Dương Nghiệp nộ hỏa bốc cao quát tháo Dương Tuyền.

“Gia gia! Muốn đánh muốn mắng cháu như thế nào cũng được nhưng trước mắt chúng ta phải tìm cách hóa giải nguy cơ lần này trước đã!” Dương Tuyền rầu rĩ nói.

“Lão tổ! Người của ta báo về đúng như lão tổ dự đoán, Huấn gia và Lâm gia đều đã có những cử động bất thường!” Đột ngột một bóng đen hiện hình cúi đầu báo cáo với Dương Nghiệp.

“Hừm! Hai lão già đó cũng rất thức thời đó chứ!” Dương Nghiệp giận dữ gầm gừ, vừa nghe Dương Tuyền kể lại thì lão đã mườn tượng ra từng bước đi của Huấn Thiên và Lâm Hoàng hai lão gia hỏa rồi, đứng đầu một đại gia tộc sao có thể đơn giản đây.

“Ma Tôn diệt sát chúng ta mười bốn vị Cường Giả cao thủ, mối thù này sao có thể nuốt trôi để có thể cùng với bọn Huấn gia và Lâm gia đi làm nô cho hắn chứ, đã đến đường cùng rồi thì chúng ta cũng không ngại cùng hắn chơi lớn một chút, núi cao còn đó núi cao hơn!” Dương Nghiệp mặt mày vặn vẹo đáng sợ như người điên khiến Dương Tuyền cùng bóng đen khϊế͙p͙ sợ.

“Gia gia! Ngài định?” Dương Tuyền cẩn trọng hỏi dò hành động của gia gia.

“Ta sẽ dùng Thánh Hiền Kinh Thư để ra giá cho tính mạng của Ma Tôn!” Dương Nghiệp nhìn sâu vào mắt cháu mình mở miệng khiến Dương Tuyền hai mắt trợn ngược.

Thánh Hiền Kinh Thư là bảo vật vô thượng của Dương gia, Thái Cực Quyền và Sinh Tử Độ Phổ là trấn gia chi bảo thì Thánh Hiền Kinh Thư là nguồn sống, là cội nguồn để Dương gia tồn tại. Bên trong Thánh Hiền Kinh Thư không chỉ là những tham ngộ của các bậc tiền nhân ghi chép lại mà chân chính những tham ngộ của các vị đạo giả cường hãn trong lịch sử hay được xưng tụng là các bậc thánh hiền ngưng tụ mà thành, Dương Nghiệp cũng là nhờ có Thánh Hiền Kinh Thư mới có được ngày hôm nay vì bản thân lão tư chất không cao, tham ngộ cũng thuộc loại bình thường thì lấy gì có thể leo đến cấp bậc như ngày hôm nay.

“Gia gia! Hay là chúng ta dùng Thái Cực Quyền hay Sinh Tử Độ Phổ đi, Thánh Hiền Kinh Thư đối với Dương gia chúng ta quá quan trọng, làm sao có thể để mất nó được!” Dương Tuyền tiếc của không kìm được mở miệng.

“Hừ! Thái Cực Quyền hay Sinh Tử Độ Phổ chỉ quý báu với đám đạo giả chúng ta mà thôi, Ma Tôn cấp bậc thế kia thì thử hỏi ngoài vị kia thần long thấy đầu mà không thấy đuôi thì trong đạo giáo còn ai có thể đánh thắng hắn? Thánh Hiền Kinh Thư thì khác, võ giả không ít các Cường Giả đều muốn có nó để tham ngộ áo nghĩa nhân sinh, từ đó đột phá cảnh giới nên mới có thể thuyết phục người ta giúp chúng ta xử lí Ma Tôn.” Dương Nghiệp gắt gỏng.

“Tình thế cấp bách, chúng ta nên lựa chọn ai đây?” Dương Tuyền cũng không lăn tăn tiếc của nữa mà quay sang chủ đề khác, kẻ làm việc lớn thì cầm lên được bỏ xuống được.

“Thập Lục Tháp một vị nguyên lão từ lâu đã nhòm ngó Thánh Hiền Kinh Thư và không ít lần liên lạc với ta để mượn nó đột phá cảnh giới, lần này ta nhận được tin tức lão cũng đang ở phụ cận Bắc Kinh nên lão đương nhiên là mục tiêu không thể nào thích hợp hơn được rồi!” Dương Nghiệp nheo mắt nói.

“Là?” Dương Tuyền tò mò.

“Liệt Hỏa Lão Nhân!” Dương Nghiệp cười lạnh.

Liệt Hỏa Lão nhân, nguyên lão đời trước Thập Lục Tháp như Hổ Cốt Lão Nhân, thực lực Cường Giả thất cấp đỉnh vô hạn tiếp cận bát cấp, lão bao năm qua vẫn tìm kiếm tham ngộ của các bậc tiền nhân đi trước để đột phá cảnh giới mà Thánh Hiền Kinh Thư là một trong những lựa chọn không thể tốt hơn, Dương Nghiệp lựa chọn lão là bởi vì Liệt Hỏa Lão Nhân là con người si mê võ đạo đến điên dại đến nỗi lão bao năm qua vẫn một thân một mình không có hậu thế, khi lão đột phá lên bát cấp thì Thánh Hiền Kinh Thư đã không còn quan trọng, bằng một cái giá lớn Dương gia có cơ hội không nhỏ lấy nó về một lần nữa.

“Về vị Tả Mật Sứ của La Sát giáo thì chúng ta?” Dương Tuyền hỏi ý kiến ông nội.

“Liên lạc với La Sát giao để bọn chúng tìm cách đi, La Sát giáo chủ Huyết Thủ Tà Thần chắc chắn đưa La Sát thần kiếm đến đây đều đã có sự chuẩn bị phòng ngừa phía sau, không khéo hắn cũng đã nắm rõ tình hình thần kiếm rơi vào tay kẻ khác không chừng.

“Tít………..tít…………..tít………” Dương Nghiệp vừa dứt lời thì cũng là lúc điện thoại của Dương Tuyền có chuông gọi đến, nhìn dãy số người gọi mà hắn có chút giật mình, là dãy số quen thuộc dùng để liên lạc riêng giữa hắn và Huyết Thủ.

Ra hiệu cho Dương Nghiệp, Dương Tuyền bấm nghe điện và bật loa ngoài.

“Dương Tuyền là ta! Không cần dài dòng tốn thời gian, các ngươi Dương gia đã có kế sách gì?” Ngay khi có tín hiệu, giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục vang lên, Dương Tuyền nhận ra ngay cái giọng đặc trưng của gã La Sát giáo chủ.

“Huyết Thủ Tà Thần các hạ bình tĩnh, chúng ta dự định sẽ liên lạc nhờ cậy một vĩ Cường Giả thất cấp đỉnh ra tay trấn áp Ma Tôn, còn về việc Tả Mật Sứ cùng La Sát thần kiềm thì xin nhờ cậy quý giáo rồi.” Dương Tuyền nói vào điện thoại.

“Được! Đợi sau khi xử lí ổn thỏa mọi việc thì chúng ta mới bàn đến kẻ nào có lỗi, người của ta ở Bắc Kinh sẽ nhanh chóng phối hợp với các ngươi, La Sát thần kiếm không thể rơi vào tay kẻ khác được……tít………..tít………” Không đợi câu trả lời từ Dương gia, sau khi nói xong Huyết Thủ tắt luôn cuộc gọi xem ra khá bực tức, Dương Tuyền biết hắn là giận dữ vì chuyện xảy ra nhưng giờ không thích hợp để suy nghĩ nhiều đến thế, thời gian không cho phép.

“Ngươi mau đi chuẩn bị chu toàn, ta sẽ ngay tức khắc liên lạc với Liệt Hỏa Lão Nhân! Ngay khi có câu trả lời từ lão chúng ta sẽ lập tức suất động.” Dương Nghiệp căn dặn.

“Đã rõ!” Dương Tuyền cũng vội bước nhanh ra ngoài chuẩn bị.

………………….

…………………………………..