Sói Săn Mồi Audio

Chương 299: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (96)



“Đơn giản là cỗ thân thể mới của hắn không thể trở thành Bán Thần……. tuy đã đoạt xá nhưng cơ thể mới của hắn vừa không đồng nhất một thể, lại vừa không đủ mạnh để có thể đột phá cảnh giới…… hai món võ công tâm pháp kia chính là võ công mà hắn tu luyện, năm món ‘thần vật’ theo lời hắn chính là năm thứ đồ xót lại từ bản thể Thí Thần của hắn phân giải mà thành……… hắn đã lập một kế hoạch để đợi, đợi có người sinh ra và dưỡng ɖu͙ƈ từ chính tự nhiên của thế giới này…….những kẻ có thể tu luyện hai loại võ công kia cũng như hấp thụ thành công năm món đồ chơi nho nhỏ…….. đến khi đại thành thì hắn sẽ xuất hiện, cắn nuốt dung nhập toàn bộ để tạo ra có một cỗ thân thể hoàn chỉnh và trở lại con đường thành Thần lần thứ hai…..” Ông lão giải khai mối nghi hoặc lớn nhất của Long, quanh đi quẩn lại thì hắn vẫn vẫn chi là một con gà con đang đợi lớn khôn đê người ta thịt mà thôi.

“Ông đã biết đó là vở kịch của hắn thì tại sao lại không ngăn chặn?” Long khó hiểu hỏi, đáng lý ra là một tồn tại sinh ra từ tự nhiên của thế giới này thì ông lão phải có trách nhiệm bảo vệ những sinh linh bên trong chứ…… theo hắn nghĩ là vậy.

“Haha…. chàng trai trẻ thật vẫn còn quá ngây thơ…… đến một lúc nào đó, khi ngươi đủ bản lĩnh thì sẽ ngộ ra được tất cả mọi việc đều có nguyên do…… nếu ta ngăn chặn hắn thì sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba xuất hiện…… đó là số mệnh, số mệnh của thế giới này…… nó đã yên bình quá lâu rồi nên ‘đại tự nhiên’ mới đưa hắn đến đây…. hắn chính là biến số, kẻ có thể thay đổi thế giới này….. ta không thể chống lại, không thể chống lại a!” Ông lão thở dài nói.

“Vậy số phận của cháu là một con gà để người ta vỗ béo rồi làm thịt hay sao?” Long không phục nói.

“Không không không……… cháu lại nghĩ sai rồi, hắn là biến số nhưng cháu cũng có thể, ‘đại tự nhiên’ muốn là thay đổi cái thế giới này chứ không quy định là ai làm chuyện đó, kẻ nào đủ bản lĩnh nhất định sẽ thành công……. cháu phải tự hỏi mình rằng có đủ bản lĩnh không mới phải!” Ông lão dạy dỗ Long.

Hai mắt Long sáng rực…….. vận mệnh là do mỗi người tự nắm giữ…..

“Tại sao cứ phải thay đổi thế giới này?”

“Vì thế giới này quá hỏng rồi, hãy nhìn võ giả xung quanh cháu xem………… chúng bây giờ chỉ quan tâm tranh quyền đoạt vị kiếm cái lợi trước mắt mà quên đi mục tiêu chính cua tu luyện giả là gì, chúng không còn muốn thành Thần nữa mà chỉ tìm kiếm sự giàu có hay quyền lực trong tay mà thôi…..” Ông lão đáp.

“Vậy phải làm thế nào đây?” Long không thể không công nhận lời ông lão nói đúng, võ giả bây giờ đã đánh mất bản tâm của một người luyên võ mất rồi…….. ngay cả những lão quái vật bế quan tu luyện đột phá cảnh giới cũng là không phải lý do muốn phi thăng thành Thần mà chỉ mong tranh đua với thiên hạ mà thôi…….. đến giờ hắn đã hiểu tại sao ông lão trước mặt mình có thể tu luyện đến bực này, một trong những lý do chắc chắn là do ông lão đã siêu thoát thất tình lục ɖu͙ƈ, những ham muốn của con người ……. ít nhất là tại thế giới này.

“Phá rồi lập!” Ông lão thốt ra ba chữ.

“Được! Phá rồi lập…….. nếu ‘đại tự nhiên’ đã muốn thế thì cháu cũng muốn liều mình với vận mệnh của bản thân một phen!” Long cười lớn nói.

“Quả là tuổi trẻ khí thịnh…….. tốt lắm chàng trai, có ý chí như vậy là rất tốt…… nhưng phải cẩn trọng, thực lực của cháu vẫn còn quá yếu rồi……” Ông lão vỗ vai nói khiến Long đỏ mặt xấu hổ…….. tất nhiên trước mặt Bán Thần thì thực lực của hắn không lọt vào mắt xanh rồi.

“Cũng không cần phải xấu hổ…… chỉ cần tu thành môn võ công từ Thần giới kia thì cháu đã đủ vốn liếng đê chống lại bất cứ kẻ nào rồi……” Ông lão an ủi.

“Vẫn rất chậm a……. cháu mới chỉ ở tầng thứ ba…… đi mỗi bước đều rất khó khăn nha……” Long trưng ra bộ mặt đáng thương hết mực, con mẹ nó thằng này bắt đầu giở trò rồi đây.

“Aizzzz…….. được được…….. dù sao cũng mang tiếng là tiền bối đi trước, lão già này cũng phải tăng cho cháu một ít đồ vật mới phải….” Ông lão cười nói.

“Hắc hắc….. thế mới phải nha, tốt nhất là thứ gì tốt tốt một chút…… chẳng hạn giúp cháu một bước lên Vương Giả chẳng hạn…..” Long xoa xoa tay vẻ mặt hèn mọn nói, nước miếng có phần sắp trào ra bên ngoài mép rồi.

“Này, cháu tưởng ông là Thần à? Nếu có thứ đồ tốt thế thì ta sao phải tốn mấy nghìn năm tham ngộ mới đột phá Vương giả hả? Cút….. cút ngay…..” Ông lão trợn mắt quát.

“Ui da….. thôi được, thôi được…… là đồ tốt một chút thì đều được……” Long ủ ru cằn nhằng.

“Ta ở đây tích lũy cũng không có nhiều, ngươi là chọn một trong ba thứ này thôi…….” Ông lão cười khổ moi trong áo ra ba thứ đồ bày ra trước mặt Long.

“Đây là gì nha?” Long chăm chú không rời mắt nhìn ba đồ vật vừa xuất hiện, hắn biết một kẻ có thực lực Bán Thần thì đồ vật có thê giữ lại nhất quyết sẽ không hề đơn giản…….. ba thứ đồ trêи bàn lần lượt là một viên châu màu xanh lam to bằng nắm tay, Long có thể cảm nhận được bên trong nó là vô vàn vô tận lực lượng…. đó cũng là loại năng lượng thập phần tinh thuần như bên trong khối Long Cốt mà hắn đang nắm giữ, vật thứ hai là một khối kim loại nhỏ có phần lởm chởm không xác định và vật cuối cùng là một quyền sách cũ kĩ.

“Haha….. không làm ngươi thất vọng đâu, quả cầu nhỏ kia là Thủy Ngọc mà Thập Lục Tháp đang thèm thuồng, đương nhiên viên cầu này là tinh túy trong tinh túy được ta rút năng lượng từ ba ngàn vạn viên Thủy Ngọc mà hội tụ thành, vốn dĩ là muốn dùng để duy trì cỗ hóa thân này thêm một năm cơ mà ngươi đã đến thì không bằng đưa nó cho ngươi sư dụng……”

Long đổ mồ hôi hột, ba ngàn vạn viên Thủy Ngọc mà là cỗ năng lượng khủng bố bực nào mà chỉ đủ để lão duy trì tồn tại trong vòng một năm.

“Tiếp theo là khối kim loại này…. hắc hắc….. đây là thứ đồ vật xuất hiện cùng với vị Thí Thần kia mà ta nhanh tay mượn được….. chà chà, khối kim loại này đặc biệt ở chỗ vô cùng cứng rắn nha…. bản thể của ta nếu không phải vì tu luyện một loại võ công đặc thù đã dùng nó chế tạo một cụ thân thể bất diệt rồi……” Ông lão nhắc đến khối kim loại cũng không che dấu mùi vị tiếc nuối làm Long mắt trợn to….. phải cứng rắn đến cỡ nào mới khiến lão tiếc đến như vậy nha, mà cái từ ‘mượn’ trong miệng lão nghe sao có vẻ miễn cưỡng quá chứ…… chắc hẳn là trộm mới đúng.

“Vật cuối cùng thì ngươi chắc cũng đoán được, là một vài đạo lí mà ta trong tu luyện ngộ ra ghi chép lại….. đương nhiên ngươi là ma tu nên có điểm khác biệt và không cần để tâm đến nó…..” Ông lão cười nói nhưng Long sao có thể bỏ qua cảm ngộ của một Bán Thần được……… hắn đã quyết đinh phải có được cả ba món này rồi…… tham lam đâu phải là xấu.

“Hihi….. ông quả nhiên là hào phóng, ba thứ đồ quý này thứ nào cũng trân quý vô cùng làm cháu cảm thấy xấu hổ không dám lựa chọn…… thôi thì kính lão đắc thọ, cháu đành nhận lấy hết vậy…..” Long khuôn mặt nhăn nhó khó xử nói.

“Đành cái lành tành mành……. ngươi cũng đừng mơ, một trong ba hoặc không được thứ gì cả!” Ông lão trợn trắng mắt nói.

“Thôi mà…. ông cũng biết cháu đáng thương như thế nào mà, từ nhỏ đã phải bỏ nhà ra đi….. đến khi lớn lên lại bị người ta lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu…. huhuhu….. số cháu sao lại khổ vậy chứ……” Long khóc than trước mặt ông lão, bộ mặt rất phối hợp nhăn nhó và ánh mắt ngập nước tội nghiệp vô cùng.

“Này này, lão phu cũng không phải làm từ thiện nha……..Cút….. Cút ngay….” Ông lão dằn ra khỏi tay Long mà quát.