Sói Săn Mồi Audio

Chương 321: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (118)



“Hừ! Thấy Thánh Tử đến ngươi thân là một tên Trưởng lão nhỏ nhoi mà không hành lễ?” Quy lão dù chết khϊế͙p͙ trước lời nói của Long nhưng mà vẫn bình tĩnh quát lớn đầy khí thế.

“Ấy chết may có lão nhắc nhở........ kính chào Thánh Tử đại nhân......” Hoàn thành xong cắn nuốt thân xác Vạn Kiếm chân nhân, Long nhìn Khương Bất Phàm chào hỏi đầy ý vị trào phúng.

“Ma Tôn! Ngươi biết vì sao ta đến đây?” Khương Bất Phàm coi bộ đã tiến bộ không ít sau lần giao đấu bằng mồm kia với Long, hắn nhếch mép nói.

“Vậy thì tiểu nhân mạo nguội đoán một quẻ......... hắc hắc......... có phải Thánh Tử là vừa đột phá đến nhị cấp nên muốn cùng thuộc hạ chung vui không?” Long ngơ ngác nói đầy vẻ thơ ngây làm sắc mặt Khương Bất Phàm nóng bừng lên vì xấu hổ, hắn đương nhiên là chưa thể đột phá Cường Giả nhị cấp cơ mà hắn hiểu rõ Ma Tôn là đang nói kháy mình.

“Vẫn là mồm mép ngươi lợi hại.......... Ma Tôn! Đại chiến vừa rồi ngươi đã chứng minh được giá trị của bàn thân mình, ta muốn ngươi phò trợ ta lên vị trí Nhị trưởng lão và xa hơn là Đại trưởng lão khi nghĩa phụ thoái lui, đến lúc đó ngươi dưới một người trêи vạn người, ngươi thấy sao?” Khương Bất Phàm hào hứng nói, có được một tên thủ hạ như Ma Tôn thì còn gì bằng.

Quy lão ở bên cạnh sắc mặt có chút khó coi vì Khương Bất Phàm ngay trước mặt lão lôi kéo một người khác vào vị trí vốn hứa dành cho lão thế nhưng lão vẫn là im lặng không mở miệng, thời thế giờ đã khác xưa.

“Thánh Tử thật tốt với tiểu nhân làm tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt, có điều Bất Tử Lão Nhân đối với tiểu nhân là ơn trọng như núi chẳng khác nào phụ mẫu sinh thành, tiểu nhân sao có thể lòng dạ lang sói đâm một dao sau lưng cha mẹ mình được.” Long lắc đầu sầu bi than thở.

“Haha...... người không vì mình trời tru đất điệt, Bất Tử Lão Nhân lão gia hỏa kia cũng là lợi dụng ngươi vì nhìn ra được tiềm lực của ngươi mà thôi...... chỉ cần ngươi trở thành thuộc hạ của ta thì những thứ Bất Tử Lão Nhân có thể cho ngươi ta là cho ngươi gấp mười lần.” Khương Bất Phàm hào sảng nói.

“Mười...... mười lần? Thánh Tử là đùa chơi tiểu nhân sao?” Long trừng lớn hai mắt hỏi.

“Quân tử nhất ngôn, lời tựa ngàn cân sao có thể giả được?”

“Thánh Tử đã hào phóng như vậy thì Ma Tôn ta cũng không ngại vì đại nghĩa diệt thân phò trợ Thánh Tử ngồi lên ngôi vị chí cao, kỳ thật ta đã sớm ngứa mắt lão già ấy, mỗi tháng lão chỉ keo kiệt cho ta có 50 xe Long Thạch cùng 50 tên tử tù bát cấp mà thôi, thật là quá bủn xỉn rồi.....” Long tức giận nói.

“Phụt!” Khương Bất Phàm hai mắt trợn lớn phun ra một búng máu vì nội thương do xúc động mạnh, Thập Lục Tháp mỗi tháng cũng chỉ thu được 40 xe Long Thạch từ các mỏ và các thế lực lớn nhỏ nộp lên thì đào đâu ra 50 xe Long Thạch cho hắn, nhà tù của Thập Lục Tháp rộng lớn nhưng mà bát cấp trở lên cũng chì tầm hơn trăm tên từ bát cấp trở lên, một lần hắn còn không làm nổi nói gì gấp mười lần, Khương Bất Phám biết nãy giờ tên kia vẫn là trêu chọc mình từ đầu đến cuối.

“Ngươi......... ngươi được........ nếu ngươi đã lựa chọn con đường khác thì ta buộc lòng phải xóa xổ mầm mống có thể cạnh tranh với mình trong tương lai rồi......... Lên cho ta!” Khương Bất Phàm lạnh lùng ra lệnh.

“Vút......vút.....vút......”

Trận hình bủa vây rất nhanh hình thành, ba mươi tên Thần Vệ phong tỏa hoàn toàn không gian xung quanh Long, lần thứ ba trong cùng một ngày hắn lại ở giữa vòng vây của một đám Cường Giả.

“Ách...... Thánh Tử đây là sĩ nhục, sĩ nhục trắng trợn ta sao? Nếu là vài giờ trước thì đám loe que này còn có chút uy hϊế͙p͙ đấy còn giờ thì nhìn chúng ta lại thấy một đám ruồi nhặng không hơn nha.” Long cười tà nói, hắn đến nhìn cũng lười nhìn đến ba mươi tên thất cấp đỉnh này.

“Haha..... ta biết chứ, coi như bọn chúng tô điểm cho cái chết của ngươi đi....... ba lão tiền bối, Ma Tôn là đang buồn phiền vì không có đối thủ xứng tầm đấy....” Khương Bất Phàm cười nói.

“Thánh Tử yên tâm! Hắn rất nhanh sẽ biết chữ "chết" được viết thế nào.” Ba lão giả sau lưng Khương Bất Phàm cười nhẹ bước tới, cả ba vừa tỏa ra khí thế là Long biết được tu vi của chúng, Cường Giả bát cấp đỉnh vô hạn tiếp cận cửu cấp, không biết là lực lượng nào trong Thập Lục Tháp.

Khương Bất Phàm thả ra ra tin tức mình mang theo 30 tên Thần Vệ nhưng lực lượng chủ chốt để hắn dám đến đây vẫn là ba lão giả này, cả ba đều là nguyên lão rất lâu rồi không xuất hiện trêи giang hồ, với lời hứa chỉ cần chuyện thành sẽ trợ giúp ba lão bước lên cửu cấp gia nhập Tôn Giả thì Khương Bất Phàm rất nhanh kiếm được ba tay đấm siêu hạng.

“Bát cấp đỉnh! Thánh Tử quả nhiên là tiếng nói có trọng lượng có thể mời đến loại Cường Giả này đấy, cũng may là vẫn không xuất hiện Cường Giả cửu cấp nên không tiểu nhân thật là phải bỏ trốn rồi.” Long than thở nói.

“Hahaha....... nếu là Cường Giả cửu cấp chịu tới thì ngươi nghĩ ta cần gì phải đợi đến lúc này mà đã từ sớm đồ diệt toàn bộ cái liên minh phế vật kia và cả ngươi rồi.” Khương Bất Phàm cười lạnh nói, Cường Giả cửu cấp cao ngạo cỡ nào sao có thể lung lay trước vài lời nói của một tên như hắn, cái danh nghĩa tử của Độc Cô Cầu Bại có thể giúp hắn ngẩng cao đầu trước bất cứ ai nhưng cũng có giới hạn mà tồn tại tử cửu cấp trở lên chính là giới hạn đó.

Bát cấp ngộ đạo, cửu cấp "chứng đạo" chính là câu truyền miệng mà Cường Giả thất cấp trở lên phải biết. Tìm đạo lên bát cấp, siêu thoát được đạo lên cửu cấp là ý nghĩa của câu nói kia mà siêu thoát được "đạo" cần phách lực cùng tham ngộ thâm sâu cỡ nào Khương Bất Phàm không biết nhưng hán biết một điều cứ một trăm tên Cường Giả bát cấp đỉnh thì chỉ có một kẻ có thể bước lên cửu cấp mà thôi.

“Ô......... ý Thánh Tử là ngài còn chưa đủ thực lực mời ra Cường Giả cửu cấp sao? Không đủ thực lực thì cứ nói không đủ thực lực còn dài dòng làm chó gì khiến người nghe xoắn não?” Long ngoáy lỗ tai nói.

“Đúng...... ta cũng không cần phải so đo với một kẻ sắp chết, Cường Giả cửu cấp ta bây giờ còn chưa đủ thực lực để mời tới nhưng mà sẽ có ngày đó, tiếc rằng ngươi mãi mãi không được nhìn thấy lúc đó rồi....” Khương Bất Phàm cười lạnh.

“Giết hắn!” Không chần chừ nữa, Khương Bất Phàm phất tay.

“Vút.....vút.......vút.......”Ba lão giả nhận được lệnh ngay tức thì thân ảnh di động như ba tia chớp bủa vây lấy Long, ba mươi tên Thần Vệ cùng rút ra vũ khí lao thẳng xuống.

“Rầm!” Hời hợt tung một chưởng chặn lại một lão giả và dùng thân hình ngạnh kháng hai lão giả còn lại, Long từ đầu đã nhắm đến mục tiêu khác là ba mươi tên Thần Vệ và rất nhah thôi hắn cùng cùng Đại Ma Hồn dung nhập để thôi động ba mươi đầu ma long hung tàn gào thét bay vụt lên trời cao

“Roẹt...........Roẹt...........” Ba tới một bị chặn còn hai, hai trảo thủ rất nhanh quặp lấy cổ và vai Long, móng vuốt va chạm với Ma Giáp những tiếng ken két lạnh gáy, ba lão giả kinh hãi dù biết trước thân thể hắn biến thái nhờ quan chiến nãy giờ nhưng không ngờ tận mắt đụng vào mới biết nó đáng sợ nhường nào.

“GRAOOOOOOO.........GRAOOOOOOOOO..............Oành! Oành! Oành!”

Thân pháp của ba lão giả có thể nhanh nhưng ba mươi tên Thần Vệ lại không có bản lĩnh đó, từng đầu ma long gào rống bay vút tới chụp lấy từng tên Thần Vệ như nuốt chửng chúng tạo ra những vụ nổ bao trùm không gian, rất nhanh sau đó ba mươi đám mây hắc vụ phủ kín một mảnh thiên địa và bên trong là tiếng gào thét thê lương....... chỉ vài hơi thở sau........ đã không còn thanh âm của sự sống.

“Mau giải quyết hắn!” Bị cảnh tương đồ diệt làm cho thất kinh khiến Khương Bất Phàm run rẩy đứng không vững may nhờ có Quy lão ở bên dìu lấy, hắn không thể tượng tưởng nổi một kẻ mới đột phá bát cấp lại có thể dễ dàng tiêu diệt ba mươi tên thất cấp đỉnh đến như vậy nhưng hắn đã quên mất cái chết của năm lão giả chân nhân Võ Đang sao? Càng lúc Khương Bất Phàm càng cảm thấy Ma Tôn quá đáng sợ rồi...... sợ hãi khiến hắn hét lớn với ba lão giả.

“Vút......vút......vút......” Ba lão giả đương nhiên là cũng muốn nhanh chóng kết thúc tên quái vật này nhưng bọn chúng kinh hãi vì phát hiện ra thực lực đối phương vậy mà không thua kém bản thân mình, sức mạnh cơ thể của hắn lại vượt trội nên từng chiêu từng thức mỗi lão đều phải cẩn trọng không bị chộp được.

Đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, một lão giả động thủ trước.

“Vô Ảnh Cước!” Cước đến như ẩn như hiện khiến Long không thể nhìn rõ quỹ tích, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió của chân lão giả cắt xé không khí để mà phán đoán hướng tới lách người né tránh.

“Vút........vù......” Lão giả một cước hụt ngay tức thì biến chiêu quặp ngược lại kẹp chặt lấy cổ Long môt cách tinh chuẩn vô cùng, xem ra lão đã tính trước Long sẽ né và né như thế nào mới có thể chính xác như vậy.

“Hấp.......Phốc......” Hai lão giả kia cũng ra tay rồi, cả hai rất ăn ý vụt bay lên cao.

“Âm Dương Hỗn Độn Chưởng!”

Chưởng vừa ra không gian không chịu nỗi như muốn vỡ nát, một lão xuất âm chưởng hội tụ cực âm chi khí lạnh lẽo tận cùng, lão còn lại thôi động dương chưởng mang theo cực dương chi khí nóng chảy trực thiên địa, âm đương chi khí quấn lấy nhau biến chuyển ra hỗn độn chí khí bản nguyên của mọi loại khí trong tự nhiên đập thẳng lên thiên linh cái Long.

“Hừ! Rầm........Rầm.......”

Hừ lạnh một tiếng, đầu bị chế trụ bởi cổ bị kẹp chặt không thể thoát ra nên Long chỉ còn cách vung hai chưởng đón đỡ thứ lực lượng khủng bố đang ép xuống.