Sói Săn Mồi Audio

Chương 361: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (168)



Hưng phấn nắc thêm chục cái, Long rút con c*c bám đầy bọt trắng âm dịch của Băng Băng ra ngoài rồi ra ra lệnh và ngay tức thì hai nữ minh tinh hiểu ý vội xoay người lao tới, Diệc Phi như sợ chậm trễ thứ gì cứ vậy ngậm luôn đầu khấc ướt đẫm âm dịch của Băng Băng vào miệng mà ʍút̼ mạnh, chiếc lưỡi đinh hương như một thói quen đánh bem bem và quấn chặt lấy thứ trong miệng nàng.

“Ahhh.... bυ" tốt lắm Diệc Phi.... để ta thưởng cho em nào...... “

Long tới đỉnh rồi, hắn thọc c*c vào nắc vài cái rồi họng Lưu Diệc Phi rồi rút hẳn ra để đầu khắc thẳng đến mặt nàng cùng Phạm Băng Băng mà co giật bắn tinh, ngay tức thì một dòng tinh nóng hổi phun trào lên gương mặt mỹ miều của hai người đẹp thế nhưng cả hai đều không lấy làm khó chịu mà ngược lại còn hưng phấn đến độ biến thái để rồi dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận quét lấy từng giọt tϊиɦ ɖϊƈh͙ rơi vải trêи mặt mình sau đó đứa vào miệng ʍút̼ một cách hăng say như thể đang thưởng thức món ăn ngon nhất thế giới.

“Chụt......chụt.....”

Như một người hầu tận tậm, Dương Mịch không cần chủ nhân ra mệnh lệnh mà tự động bò đến giống một con chó nhỏ, nàng cẩn thận mở miệng bắt đầu làm sạch con c*c vừa chính chiến của Long một cách tỉ mỉ nhất có thể.

Trở lại ghế ngồi sau khi thỏa mãn, Long cười nhạt trước gương mặt như điên như dại của ba mỹ nhân, lĩnh hội được Dhuyệt đã khiến hắn hoàn toàn tự tin có thể khiến bất cứ nữa nhân nào khuất phục trước ɖâʍ uy của mình

…...........

…....................

“Đứng lại!”

Đoàn xe hầm hố đang lăn bánh thì đột nhiên một tiếng quát như sấm nổ vang lên làm toàn thể đám hộ vệ Đoàn gia trêи xe bị chấn đến lắc lư đầu óc, mấy tên cầm lái còn chút lý trí ngay tức thì đạp phanh gấp khiến từng chiếc xe láng cong drift dài trêи mặt đường, cũng may kẻ vừa quát dường như cũng chỉ muốn dọa nạt nên đám người này mới giữ lại được mạng nhỏ.

“Công tử! Làm sao bây giờ?” Một tên hộ vệ quay sang hỏi Đoàn Dự, hắn nhận trách nhiệm dẫn đoàn nên ngồi trêи chiếc xe trước Long.

“Các ngươi án binh bất động, mình ta là đủ.” Đoàn Dự âm trầm ra lệnh, hắn vỗ đầu vài cái để hoàn toàn xóa đi dư âm của tiếng quát kia sau đó chỉnh trang lại từ đầu đến chân cho tươm tất, hít sâu một hơi mở cửa xe bước ra ngoài, con hàng này tự nhận mình hiện tại là người phát ngôn của Ma Tôn – Chấp Pháp Trưởng Lão nên cũng phải ra dáng một chút.

“Tại hạ Đoàn gia – Đoàn Dự, không biết là vị tiền bối nào muốn ngăn chúng ta vào thành phố?” Đoàn Dự không xiểm nịnh, không sợ hãi chắp tay hô to với nội lực khá tốt coi bộ không lâu nữa sẽ đột phá đến Cường Giả rồi.

“Hừ! Bổn tôn giả không ăn no rửng mở để chặn các ngươi vào thành phố, ta nhận được lệnh phải bảo đảm an ninh tại Bắc Kinh này trong vòng vài năm, tránh cho tên nào đó tự cho bản thân có chút thực lực đến đây gây loạn.”

Một gã đại hán trung niên xuất hiện trước mặt Đoàn Dự, sau lưng hắn là một nhóm người mặt hắc y với gương mặt lạnh tay không cảm xúc như xác chết, có điều bọn người này đều có một điểm chung là hai mắt đều thi thoảng liếc về phía chiếc ô tô ở giữa đường, nơi đang diễn ra bộ phim ướt át một nam ba nữ.

“Cường Giả cửu cấp!” Đoàn Dự âm thầm líu lưỡi trước sự xuất hiện của một tên cửu cấp trước mặt mình, hắn đã tiếp xúc qua với đám Cường Giả cấp bậc này nên vẫn nhận ra được khí tức cường hãn của chúng, gã đàn ông này sợ còn mạnh hơn hai tên Nguyên Thủy và Chấn Thiên tôn giả nhiều lắm, nhìn qua thái độ thì có lẽ gã có hiềm khích gì đó với Long..... rất nhanh xoay chuyển đầu óc, Đoàn Dự giữ nguyên nét mặt cười tươi hòa ái.

“Đoàn Dự ra mắt tôn giả! Không biết đại danh quý tính của đại nhân là?”

“Bổn tọa Khai Lượng tôn giả, chủ tử nhà các ngươi đâu sao còn không ra? Hay là cảm thấy bổn tôn giả mặt mũi còn chưa đủ để hắn phải ra đây.”

Khai Lượng tôn giả trừng mắt quát, tên Ma Tôn chó má để hắn phải đến các nơi ô nhiễm này trông coi vài năm khiến hắn điên tiết không ít, lần này nhân tiện gặp mặt đối phương đang định giáo huấn hắn một lần thế mà hắn lại tự cho mình hơn người để một tên cẩu nô tài ra nói chuyện với mình... Khai Lượng muốn nhịn cũng không nhịn nỗi nữa rồi.

“Ngươi xác thật còn chưa đủ mặt mũi!”

Cuồng....... quá sức cuồng....... tiếng nói lạnh lùng rơi vào tai Khai Lượng tôn giả khiến gã chấn kinh trong nửa giây rồi đột ngột giận dữ tột cùng.

“Khốn kiếp Ma Tôn, ngươi thực cho mình....”

“Oành!”

Khai Lượng còn chưa kịp nói xong thì cánh cửa xe bằng thép từ chiếc xe ở giữa đã bị đánh văng ra bay thẳng về phía hắn như sấm chớp, đối phương cứ thế mà động thủ khiến Khai Lượng quá bất ngờ thế nhưng bản lĩnh của một tên tôn giả đương nhiên không hề tầm thường rồi.

“Ầm....... Rắc...... Rắc.......”

Dùng một bàn tay chộp lấy cánh cửa bằng thép như một miếng nhựa, Khai Lượng khẽ vận nội lực bóp nát cánh cửa trong tay thành một đống bùi nhùi không rõ hình thù, tên này kình lực coi bộ cũng không yếu.

“Hắc hắc...... Khai Lượng tôn giả phải không? Dám quấy rầy lão tử chơi gái, ngươi thật là chán sống?”

Từ bên trong chiếc xe sang trọng đã mất đi cánh cửa, Long ung dung bước ra ngoài với điệu bộ lười biếng, hắn uể oãi duỗi cái lưng dài rồi lừng thững bước về hướng Khai Lượng giống như chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên quan đến mình.

“Hahaha..... muốn Khai Lượng tôn giả ta chết nhiều lắm, tiếc rằng qua bao nhiêu năm tháng kẻ sống vẫn là ta, Ma Tôn ngươi thật cho rằng mình là thiên hạ vô địch?”

Khai Lượng tôn giả cười lớn đầy ý vị trào phúng tuy nhiên hắn là đang tập trung mười hai thành công lực đề phòng đối phương xuất thủ bất ngờ, cách hành xử của tên Ma Tôn này hắn cũng biết một hai rất khó đoán định được.

“Thiên hạ vô địch quá xa rồi.... có điều.... ngươi còn chưa đủ tư cách để trách vấn lão tử.”

Long cười lạnh khiến Khai lượng tôn giả cảm thấy không ổn, hắn đến đây không phải là để đánh nhau mà là để giữ gìn trật tự Bắc Kinh, nếu náo đến đánh nhau to thì chắc chắn kẻ bị trách phạt là hắn, đối phương còn là Chấp Pháp Trưởng Lão nữa đấy... Khai Lượng đang muốn mở miệng điều hòa thì đột ngột lông tóc cả người hắn dựng đứng lên.... nguy hiểm tới.

“Roẹt..... roẹt.....roẹt....”

Tiếng quyền kình xé nát không gian, Khai Lượng tôn giả dù đã đề phòng nhưng nắm đấm kia đến nhanh như sao xẹt làm gã sợ thất kinh, bất ngờ thì bất ngờ nhưng gã lại tự tin nắm đấm của mình không thua kém và ngay tức thì cả người gã xoay nhanh sang trái tựa lực tung một đấm trả đòn.

“Rầmmmm........ Roặc...... Roặc......”

Quyền đối quyền, là hai quyền thuần túy không vận dụng nội lực mà hoàn toàn là kình lực, cả Long và Khai Lượng tôn giả đều bị dư lực đẩy lùi ra sau năm bước mới đứng vững lại, đấm đấu tiên ra có vẻ là cân bằng nhưng Khai Lượng sắc mặt lại khó coi vô cùng, cánh tay hắn có chút đau đớn rồi.

“Hắc hắc... ngươi rất không tồi...”

Long ngạc nhiên vì lâu rồi không gặp phải đối thủ xứng tầm về lực lượng cơ thể, ma thể của hắn quá bá đạo giúp hắn sỡ hữu một cỗ kình lực đáng sợ vậy mà Khai Lượng tôn giả tên này có thể ngang tay với hắn chứng tỏ gã trêи phương diện luyện thể có thể được gọi là tông sư.

“Ma Tôn.... chúng ta dừng.....”

Khai Lượng không muốn động thủ nữa, chí ít không phải lúc này và ở chỗ này vậy nhưng Long là ngại sao? Hắn còn sợ thiên hạ không loạn đấy chính vì vậy một bàn chân phá không đã đạp đến mặt Khai Lượng rồi, lần này lực lượng tăng gấp bội lần khiến gã không thể không thôi động sức mạnh đỡ lấy và dĩ nhiên cũng là cước đối cước.

“Vút...... vút...... Ầmmmmmmmm.............”

Hai cước va nhau như hai con bò húc ngoại hạng đâm sầm vào nhau, mặt đất dưới chân hai tên Cường Giả là không chịu nổi nữa rồi mà ầm ầm đổ nát, một dãy chuỗi cửa hàng ở cạnh đó đáng thương cũng theo đó mà ầm ầm sập xuống còn hai kẻ gây ra thì đã không quan tâm đến chuyện đó nữa rồi.... chiến đấu chân chính bắt đầu.

“Rặc..... Rặc...... Vút.....”

Cước vừa đụng cước, Long thân hình vũ động xoay một vòng quanh người Khai Lượng, phần trêи hắn tựa theo lực xoay dồn toàn bộ sức mạnh vào cùi chỏ nhắm thẳng vào đầu lâu Khai Lượng mà tán.

“Hấp...... Vù.....”

Khai Lượng hoảng hốt nghiêng đầu né đòn chỏ hiểm ác, hắn luống cuống khi thất thế trở thành kẻ bị động và đòn chỏ vừa xoẹt qua người cũng là lúc bản lĩnh một tên tôn giả thể hiện, chân đá vừa xuống đất biến thành chân trụ để chân còn lại móc vòng một cước đến đầu Long.

“Oành!”