Sói Săn Mồi Audio

Chương 374: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (181)



…...... Thiên Thượng Nhân Gian......

Trong vòng VIP lúc này toàn bộ đám nữ nhân phục vụ và khách khứa của buổi mừng thọ đều đã được "mời" ra về còn chiếm lĩnh bên trong hiện giờ chính là đám người Long cùng Đoàn Dự. Long ngồi chiễm chệ trêи long ngai đầy sang trọng ở chính giữa căn phòng, trước đó căn phòng này cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ dấu vết hoan ái một cách kỹ càng nhất và đương nhiên long ngai mà hắn ngồi cũng mới được thay vào.

Cung kính đứng một bên đợi lệnh là Lưu Thoát, tuy là giám đốc của nơi này nhưng hắn vẫn ướt đẫm mồ hôi, nếu hắn sợ Lưu Quang là ở cái túi tiền của lão thì với vị đại lão gia đang ngồi kia thì hắn lại là khϊế͙p͙ hãi, nghe đồn mạng người trong tay hắn chả khác nào cỏ rác mà minh chứng vẫn còn đó bãi tử địa ở phía đông thành phố, Lưu Thoát không biết thương vong cụ thể là bao nhiêu nhưng sinh mệnh tán thân dưới tay Ma Tôn chắc hẳn đã phải nhiều hơn chín số 0 rồi.

“Lưu Thoát! Ở đây đã không có việc của ngươi nữa, trông coi bên ngoài cho tốt đừng để tên đui mù nào làm phiền chúng ta.” Đoàn Dự cẩn trọng dò xét căn phòng rồi gật gù đánh tiếng với Lưu Thoát và cũng chưa cần hắn nói hết câu thì vị giám đốc đáng thương như được đại xá chân cao chân thấp vừa lùi vừa bái ra phía cửa rồi.

“Ầm!”

Cánh cửa đóng sấp lại để lại ba người là Long, Đoàn Dự cùng Phục Quang lão gia hỏa, về phần đám võ giả Đoàn gia đã phân bổ phong tỏa tòa nhà này rồi.

“Phục Quang phải không? Ngươi có biết vì sao Độc Cô gia lại muốn bắt ngươi không?”

Tùy ý ngồi dựa lưng lên long ngai, Long mở miệng hỏi khiến Phục Quang run lên.

“Đại.... đại nhân, bọn họ là Độc Cô gia?”

Phục Quang kinh hồn bạt vía sợ đến hai chân run cầm cập, nếu thật là Độc Cô gia muốn mạng của lão thì sợ chỉ có ông trời mới có thể cứu được lão lúc này.

“Phí lời! Chủ nhân thủ đoạn không thể nào sai lầm, đám hắc y nhân chắc chắn là tử sĩ của Độc Cô gia, lão già ngươi cũng thật biết gây chuyện đến đệ nhất gia tộc cũng dám trêu chọc!”

Đoàn Dự cười trêи nỗi đau của người khác mà trêu đùa.

“Độc Cô gia là đang tìm kiếm một đồ vật, hẳn là chúng cũng chỉ suy đoán ngươi có thể là một trong những người nắm giữ nó nên thà bắt lầm còn hơn bỏ sót!” Long trầm ngâm suy đoán.

“Đồ vật? Nếu Độc Cô gia thật sự muốn vật gì thì tiểu nhân sao có thể không cung kính dâng lên chứ.” Phục Quang cưởi khổ không thôi, chỉ cần Độc Cô gia bên kia nhắn một lời thì đừng nói một vật mà là một nửa gia sản của lão thì lão cũng cung cung kính kính cống nạp.

“Hừ! Uổng cho lão già ngươi được truyền tụng là Cự Phú Trung Hoa mà đầu óc lại trì độn đến vậy, nếu là đồ vật bình thường thì sao Độc Cô gia lại phải lén lén lút dùng đến tử sĩ, hắn nó là bảo vật mà còn là loại bảo vật kinh thiên động địa cho nên Độc Cô gia không muốn cho bất cứ một tin tức nào lộ ra.” Đoàn Dự cười lạnh nói.

Phục Quang được cảnh tỉnh vỗ đầu thầm mắng mình ngu ngốc, lão là bị chuyện đám tử sĩ tập kϊƈɦ đến chuyện Độc Cô gia xem mình là mục tiêu khiến cho đầu óc mụ mị, nếu là con quái vật Độc Cô gia thì lão biết sau hôm nay cho dù là lột trần lão toàn bộ đồ vật cũng như gia sản thì lão cùng Phục gia sợ rằng lành ít dữ nhiều, có thể đối chọi với Độc Cô gia bây giờ tính toán chỉ có Thiếu Lâm Tự nhưng lão không tin mình có đủ sức ảnh hưởng để Thiếu Lâm ra mặt với Độc Cô gia một gia tộc cự kình.... không.... vẫn còn một kẻ có thể cứu lão cùng Phục gia.

“Phịch!” Phục Quang nghĩ là làm, lão quỳ xuống trước mặt Long dập mạnh đầu.

“Cầu mong đại nhân cứu Phục gia qua kiếp nạn này, cho dù làm trâu làm ngựa cho đại nhân ngài thì Phục Quang này cùng 214 người họ Phục xin thề cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng.” Phục Quang dập đầu bành bành vào sàn và chỉ qua năm phát thì trán lão đã rịn máu nhưng lão vẫn không hề dừng lại, đây là cơ hội sống sót duy nhất của lão và gia tộc.

“Đứng lên đi!” Long không đáp ứng ngay mà cười nhạt nói, ma khí mờ mịt xuất hiện quanh người Phục Quang cưỡng ép lão ngừng lại dập đầu mà đứng thẳng lên, thủ đoạn quá quỷ dị khiến Phục Quang mồ hôi lạnh, phải cường đại đến mức nào mới có thể không chế chân khí tinh diệu đến mức đó chứ?

“Bảo toàn tính mạng của ngươi cùng Phục gia cũng không phải không thể, có điều ta muốn ngươi phải thật lòng nói cho ta biết một chuyện, đương nhiên là ngươi có thể từ chối nhưng đã là thứ mà ta muốn biết thì sẽ không từ bỏ ý đồ nếu chưa có câu trả lời, ngươi hiểu?” Long thẳng thừng nhìn vào mắt Phục Quang âm trầm nói.

Rùng mình trước sát khí của ác ma, Phục Quang biết nếu mình không thỏa mãn câu hỏi của hắn thì sợ rằng hôm nay lão là không bước ra nổi nơi này nữa rồi, thật tình so với Độc Cô gia bên kia thì lão sợ tên ác ma này gấp nghìn lần nhưng đã leo lên thuyền giặt rồi thì lão đã không còn lựa chọn nào khác.

“Đại nhân cứ việc hỏi! Lão đầu này nếu có lời gian dối xin thề trời tru đất diệt.” Phục Quang cắn răn đáp, con người ai không có bí mật nhưng muốn giữ bí mật thì trước hết cần giữ cái mạng trước đã.

“Độc Cô gia muốn tìm một vật, cụ thể là một kiện tượng người bằng gỗ nho nhỏ khá quỷ dị, ngươi có?” Long nhìn chằm chằm Phục Quang hỏi, ánh mắt hắn mang theo sát ý tập trung đến từng cử động nhỏ nhất nơi mặt lão và muốn tìm ra bất cứ dị động nào dù là nhỏ nhất.

“Tượng gỗ?" Phục Quang sững sờ không nghĩ đến thứ Độc Cô gia muốn tìm là một tượng gỗ, hắn quả thật có sở thich sưu tầm kỳ trân dị bảo và tượng gỗ từ to đến nhỏ cũng lên đến hơn vài vạn cái thì làm sao biết Độc Cô gia muốn tìm cái nào.

“Quả thật tiểu nhân có tượng gỗ nhưng tính toán nhiều vô số kể, đại nhân có thể miêu tả kỹ hơn chút?” Biết mình thất thố, Lưu Quang vội vã nói.

“Nhiều đến vậy? Để xem... chắc hẳn nó là một kiện tượng gỗ không tầm thường, nó quan trọng không phải ở tính thấm mỹ mà là ở khí tức... đúng, chắc hẳn khí tức từ kiện tượng gỗ này rất rất đặc biệt.” Long suy đoán.

“Khí tức.... khí tức.... khí tức.....” Lưu Quang đi tới đi lui lẩm bẩm, dù gì cũng hơn vạn kiện nên lão nhanh chóng ôm đầu nghĩ không ra.

“A..... nếu là khí tức vậy chính là nó.” Hơn một giờ sau, khi Long sắp hết kiên nhãn với lão già này thì Phục Quang reo lên.

“Đại nhân ngài xem vật này, ta không biết nó là gì nhưng đã ba năm qua ta đeo nó khiến cho cơ thể khỏe ra không ít, không những không còn đau ốm bệnh tật mà ngay cả tinh thần minh mẫn sảng kɧօáϊ vô cùng.” Phục Quang móc lấy chiếc dây chuyên trước ngực ra đưa tới trước mặt Long, mặt dây chuyền là một kiện tượng người nhỏ bằng đầu ngon tay cái được điêu khắc vô cùng tinh mỹ, là một người thông minh nên Phục Quang không hề do dự dâng thứ bảo bối đáng quý nhất của lão ra.

“Chính là nó!” Long hai mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào kiện tượng gỗ nhỏ trong tay Phục Quang, hắn có thể cảm nhận được bên trong thứ đồ nhỏ nhoi kia là một thứ năng lượng tinh túy và là tinh túy trong tinh túy, nó chứa đựng áo nghĩa võ học cao thâm có thể mê hoặc bất cứ tên võ giả nào đến điên dại.

“Phốc!” Chỉ một cái duỗi tay, tượng gỗ đã nằm trong tay Long, chỉ vừa mới tiếp xúc thôi mà hắn hưng phấn đến máu huyết sôi trào, đến lúc này hắn đã biết vì sao Độc Cô gia tìm kiếm thứ đồ này, trong nó chính là áo nghĩa của Cường Giả thập nhất cấp lưu lại.

Bát cấp ngộ đạo, cửu cấp chứng đạo đã khó như lên trời thì thập cấp về sau phải nói từ "khó" không còn đủ hình dung, thập cấp chân khí ngưng thủy, thập nhất cấp chân khí hóa cương và thập nhị cấp chân khí hóa hình là ba cấp độ rèn luyện chân khí.... nhưng.... thập cấp dù khan hiếm vẫn là tồn tại như lão tổ Độc Cô gia, Vô Danh Thánh Tăng, Cực Lạc Thánh Thiền Sư thế nhưng tuyệt đối không hề xuất hiện Cường Giả thập nhất cấp, dĩ nhiên không tính đến những cổ lão tiềm tu trong Thập Lục Tháp và tồn tại đặc thù như Độc Cô Cầu Bại.