Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 202



“Ừm, ăn ngon thật… Oa, thơm quá à! Khang Tử, anh thật sự có thể nướng thịt! Quán quân toàn năng! Tôi sẽ phong cho anh!”

Tiêu Mộng ăn ngấu nghiến.

Khang Tử liếc nhìn dáng ăn buông thả của Tiêu Mộng, da mặt co rút, đành đưa miếng thịt của mình cho cô.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy cô này mới chỉ là một học sinh cấp hai, là một đứa trẻ.

Thật ra Khang Tử muốn nói với Tiêu Mộng, yêu cậu chủ họ, cần phải dũng khí và sức chịu đựng tốt. Ít ra đàn ông giống như cậu chủ tuyệt đối sẽ không chỉ có một người phụ nữ, huống hồ cậu chủ là một người đàn ông lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, tỉ lệ yêu một người phụ nữ thật sự quá thấp.

Nhưng, Khang Tử vẫn nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nói ra.

Cô sẽ đáng thương như thế nào chứ?

Anh ta cũng không có quan hệ gì với cô, anh ta là thân tín của cậu chủ, anh ta nên hướng về phía cậu chủ.

Tiêu Mộng muốn uống rượu, nhưng Khang Tử không đồng ý.

“Cô quên đi, không có sự cho phép của cậu chủ, tôi cũng không dám cho cô uống rượu. Tôi vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa, cô đừng hại tôi.”

“Thật là, hẹp hòi quá đi, ăn thịt cần phải uống rượu mới hợp, không có rượu, hương vị của thịt sẽ giảm đi đó.”

Tiêu Mộng xoa mũi, đôi mắt to chớp chớp.

Khang Tử không thèm để ý tới, chán nản nói: “Muốn uống thì uống nước trái cây, đồ uống, nước lọc, những thứ khác đều không có.”

“Hừ! Thật keo kiệt!”



Cuối cùng, Tiêu Mộng ăn nhiều thịt nướng, còn uống rất nhiều nước trái cây ướp lạnh.

Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã hơn mười một giờ khuya. Đến giờ này… Trần gấu xấu xa còn chưa trở về… Ha ha ha, anh sẽ không về thật sao?

Bây giờ… Có phải anh đang ôm Anna làm chuyện kia trên giường không?

Nghĩ tới đây, cả người Tiêu Mộng run lên, suýt nữa nôn ra những thứ đã ăn vào bụng.

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, mình không thích những thứ này... Không muốn, không muốn…

Tiêu Mộng dùng sức lắc đầu, cắn chặt môi, đi lên lầu.

Cô vốn tưởng rằng ăn no rồi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa… Mà không ngờ ăn đến nỗi bụng no căng thì đầu càng suy nghĩ nhiều hơn.

Muốn chết quá, thật sự muốn chết, vì sao cô cứ liên tưởng đến cảnh tượng Trần gấu xấu xa đè Anna lăn trên giường?

A a a a a a… Làm ơn Tiêu Mộng, mày có thể đừng nghĩ nữa không!

Tiêu Mộng gõ vào đầu, thở dài một hơi.

Anna có thể đặt hai bên đùi trên lưng Trần gấu xấu xa, có thể sẽ rên rỉ quyến rũ không?

Trần gấu xấu xa có thể hay không xông vào trong cơ thể của cô ta, rồi di chuyển mạnh mẽ như vậy không?

A a a a a a… Tiêu Mộng rất bất đắc dĩ với bản thân mình, chôn đầu vào trong chăn, dùng chăn bao lấy đầu.

Trần Tư Khải đi tới chỗ Anna đã hẹn, thoải mái đi vào.