Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 208



Khuôn mặt bé bỏng đâu còn hồng hào, trắng mịn như ngày thường, mà lúc này ảm đạm, nhợt nhạt!

“Nhóc, em làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không? Hả? Nhóc, mau nói đi.”

Trần Tư Khải vuốt ve khuôn mặt cô, vỗ về cô, lo lắng nhìn đồng hồ.

Hơn hai giờ sáng.

“Ưm, đau… đau quá…”

Nước mắt Tiêu Mộng ứa ra, nhưng lại không mở mắt nổi, cả người vừa buồn ngủ vừa đau, giống như con cá chiên trên chảo, lăn qua trở lại.

“Đau, đau quá a…”

“Đau ở chỗ nào? Chỉ tôi xem.”

Mặt Trần Tư Khải bỗng chốc trắng bệch.

“Huhuhu…” Tiêu Mộng mơ hồ chỉ vào bụng mình, sau đó nhăn mặt đau đớn không chịu nổi.



Vì quá đau, cô lại bắt đầu run rẩy, giống như co giật.

Điều này khiến Trần Tư Khải sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn vì có võ công tinh thâm, anh ta hầu như không bao giờ ốm đau, thậm chí đau đầu nhức óc uống một ít canh gừng là có thể qua khỏi, bây giờ khi nhìn thấy Tiêu Mộng bị bệnh, anh ta còn sợ hãi hơn so với khi mình bị súng bắn.

“Đừng sợ, đừng sợ, giờ tôi sẽ đưa em đến bệnh viện! Chịu đau chút thôi, chịu đau một chút.”

Trần Tư Khải thở hổn hển lập tức nhảy ra khỏi giường, cả đồ ngủ cũng không mặc, để trần truồng chạy thẳng về phòng mình, vội vã mặc quần áo vào, một mặt hướng ra phía ngoài hét lên: “Khang Tử! Khang Tử! Người đâu! Người đi đâu rồi! Khang Tử!”

Khang Tử buồn ngủ mơ hồ đáp: “Đây, ở đây, tôi ở đây…”

“Nhanh! Chuẩn bị xe! Chuẩn bị đến bệnh viện! Tiêu Mộng đau bụng!”

“Hả… ờ…”

Cơn buồn ngủ của Khang Tử lập tức biến mất hoàn toàn.

Anh ta gãi gãi đầu và thở dài. Quả nhiên, lại là nhóc đó, biết ngay, cô ta là người hành xác người khác nhất.

Trần Tư Khải quấn Tiêu Mộng trong một chiếc chăn lớn, lật đật bế lấy Tiêu Mộng xuống lầu.



Cả căn biệt thự, đèn đuốc sáng choang.

Tất cả mọi người đều thức dậy theo, ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt, bận rộn từ trong ra ngoài.

Trần Tư Khải bế lấy Tiêu Mộng đang không ngừng rên rỉ, gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Vội vàng quát: “Chạy nhanh một chút! Chạy nhanh hơn chút nữa đi!”

Khang Tử ở ghế trước lau mồ hôi lạnh: “Cậu chủ, đã chạy đến một trăm lẻ năm rồi. Không thể nhanh hơn nữa.”

Tiêu Mộng trong vòng tay của Trần Tư Khải đang khóc vì đau đớn, khóc lóc vô cùng đáng thương, giống như một đứa trẻ cực kỳ bất lực.

Một mặt Trần Tư Khải lấy tay lau nước mắt cho cô, mặt khác dịu dàng dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, sắp đến bệnh viện rồi. Đến bệnh viện sẽ không đau nữa, ngoan nào.”

Tiêu Mộng nửa tỉnh nửa mê, đau đớn chỉ có thể thở hổn hển, hỏi: “Có phải là… có phải là tôi…”

“Là gì?” Trần Tư Khải cúi sát mặt, gần như hôn cô.

Tiêu Mộng cong cái miệng nhỏ nhắn, nói với vẻ cực kỳ đau đớn: “Có phải là… tôi mang thai ngoài tử cung không?”