Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 257



Trần Tư Khải cười xấu xa, môi mỏng cong lên: “Nhóc, nếu em thật sự vất vả… hầu hạ tôi… có lẽ sẽ còn có thưởng.”

Đương nhiên là Trần Tư Khải đã nghĩ lệch lạc.

“Anh nói lý một chút có được không? Tôi nên về nhà rồi! Đúng rồi, anh đánh Kim Lân như thế, có phải nên gọi điện thoại hỏi hình hình của anh ta không?”

Tiêu Mộng vỗ đầu mình, đột nhiên nghĩ tới Kim Lân đáng thương, khi cô rời đi, anh ta gần như đã biến thành người máu. Tiêu Mộng vừa rút điện thoại ra, lửa giận mà Trần Tư Khải vẫn luôn đè nén lập tức lại bùng lên.

Anh ta đi tới giằng lấy điện thoại cua Tiêu Mộng, ném mạnh về phía góc tường!

Bộp!

Điện thoại vỡ vụn.

“A, anh làm gì thế?”

Trần Tư Khải nhấc Tiêu Mộng lên, ném mạnh lên chiếc giường phía sau, anh ta đứng trước giường, ngón tay chỉ vào Tiêu Mộng, quát: “Em còn dám gọi điện thoại cho cậu ta? Vậy mà em dám nhớ tới cậu ta ngay trước mặt tôi? Rốt cuộc tối nay vì sao mà tôi nổi giận, em còn cố ý chọc giận tôi?”

“Trần Tư Khải, anh bình tĩnh chút…”

“Tôi không thể bình tĩnh! ĐM, bây giờ nếu tôi còn có thể bình tĩnh, tôi là cháu của em!”

“Con người anh thật là… Tôi và Kim Lân… Tôi và Kim Lân có quan hệ gì hay không cũng không đáng để anh tức giận như này chứ?”

“Không đáng? Em là người phụ nữ của tôi! Em là người phụ nữ của Trần Tư Khải tôi, vậy mà em lại còn dám tán tỉnh ve vãn với người đàn ông khác. Em dám nói là em không sao?”



“Tôi… Tôi… Tôi nào có phải người phụ nữ của anh, chẳng qua hai chúng ta quan hệ có một lần… mà thôi…”

“Vậy em tưởng là em nên quan hệ với tôi bao nhiêu lần thì em mới tính là người phụ nữ của tôi?”

“Không phải… Mà là…”

“Tôi nói cho em biết, Tiêu Mộng! Phụ nữ chuyên dùng của Trần Tư Khải tôi, bất kỳ ai cũng đừng hòng nhúng chàm, trước khi tôi chưa dùng chán, ai cũng đừng hòng chạm vào người phụ nữ của tôi, bằng không chỉ có đường chết! Em to gan hơn, em còn dám lén lút quyến rũ bạn thân của tôi, càng đáng chết!”

Tiêu Mộng nghe ngây người, sau đó liền tức giận, lấy gối ném bừa về phía Trần Tư Khải, kêu gào: “Vậy tôi mới không thèm làm người phụ nữ gì đó của anh! Tôi không làm! Như thế là được rồi chứ? Tôi không phải phụ nữ chuyên dùng của tổng giám đốc Trần anh, vậy tôi có tán tỉnh ve vãn ai cũng không liên quan tới anh rồi chứ? Thật là buồn cười, anh làm gì mà lại hung dữ với tôi như thế hả?”

Tiêu Mộng xuống khỏi giường, cố ý va vào Trần Tư Khải, cô lách ra, sải bước đi ra ngoài.

Tay của cô vừa chạm vào tay cầm cửa liền bị Trần Tư Khải kéo lại, ấn lên tường, anh ta bỗng nhiên nhào tới, điên cuồng mà hôn cô một cách tàn bạo.

Tiêu Mộng hoàn toàn sợ ngây người.

Hai người cãi nhau, cãi tới lên cấp, cãi tới suýt chút nữa đánh nhau, vì sao tên Trần gấu xấu xa này đột nhiên lại ôm hôn cô?

Như này cũng tính là một cách cãi nhau sao?

Hôn rất tàn bạo, rất điên cuồng.

Trọng lượng cả người anh ta đè lên khiến cô dính chặt lên tường, dường như muốn nuốt cả người cô vào bụng.