Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 275



Tiêu Mộng nhăn mặt: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy mấy cái điện thoại này quá đắt. Tôi là học sinh, không cần dùng tới điện thoại tốt như này.”

“Sai. Mặc dù bây giờ em là học sinh, nhưng là một học sinh không tầm thường. Bởi vì, thứ nhất, em là người phụ nữ của Trần Tư Khải tôi, người phụ nữ của tôi nhất định phải dùng thứ tốt nhất.”

Mặt Tiêu Mộng tái xanh.

Đừng có hở tý là treo câu “người phụ nữ của Trần Tư Khải tôi” bên miệng có được không?

“Vậy thì… chọn cái này đi.” Tiêu Mộng chỉ vào một mẫu điện thoại nào đó trong quầy hàng, nói.

Trần Tư Khải cũng cúi người, bóng người gần như chồng lên người Tiêu Mộng, cúi xuống nhìn, bật cười khanh khách: “Chiếc điện thoại này có mỗi 3 triệu thôi! Rẻ quá! Không được, không được!”

Tiêu Mộng bực mình: “Vậy rốt cuộc là anh chọn điện thoại hay tôi chọn hả?”

“Ừ, vậy thì để tôi chọn đi, nếu để quyền này cho em, chắc là em sẽ chọn một cái rất vớ vẩn. Tiền của tôi, tiêu cho em bao nhiêu tôi cũng vừa lòng.” . ngôn tình ngược

Trần Tư Khải buột miệng nói ra lời ngọt ngào, khiến cho Tiêu Mộng ngơ ngác.

Trời ơi, đừng như này có được không, cô thật sự sẽ bị anh ta làm cho hồ đồ mất.

Trần Tư Khải cúi đầu, nhanh chóng hôn một cái lên tóc Tiêu Mộng, nói với nhân viên phục vụ: “Này, lấy mẫu này đi.”

“Tổng giám đốc Trần thật biết chọn, mẫu điện thoại này là mẫu mới nhất vừa ra mắt, chức năng đầy, đủ tính năng cực tốt.”

Tiêu Mộng lè lưỡi, thì thầm nói: “Đương nhiên rồi, tiền cũng là đắt nhất, trời ơi, một cái điện thoại mà lại đắt như này.”

Gần 35 triệu… Cô đau lòng chết mất!



Lắp thẻ sim lúc trước của Tiêu Mộng vào, mở điện thoại mới lên, Trần Tư Khải nhét điện thoại vào tay Tiêu Mộng, nói như dỗ trẻ con: “Nào, tự mình thao tác điện thoại mới của em xem.”

Dù sao Tiêu Mộng vẫn có tính trẻ con, cầm được đồ mới, đương nhiên là cực kỳ vui vẻ và tò mò, lập tức ấn các nút, thử nghịch xem sao.

Trần Tư Khải hơi đánh giá phía trước mặt, thấy một bóng người quen thuộc đi tới.

Anh ta lập tức ôm chặt eo Tiêu Mộng, anh ta cúi người xuống, cong eo, dán mặt mình vào má Tiêu Mộng, gần như môi đã hôn lên mặt cô, nói: “Em có biết chơi không? Không hiểu rồi hả? Haha.”

Tiêu Mộng không ngẩng đầu lên, không phục, nói: “Đương nhiên là tôi biết chơi rồi, cái này còn không phải là trò trẻ con sao, anh bớt coi thường người khác đi!”

Kim Lân đi vào cùng 4 thư ký, vốn nên trực tiếp đi về phía thang máy VIP, nhưng thoáng cái liền thấy một đám người hung hăng ngang ngược bên quầy hàng tầng 1.

Muốn không nhìn thấy cũng khó, sắp xếp mười mấy tên vệ sĩ, quá hút mắt rồi.

Ô! (⊙_⊙) Kim Lân lập tức dừng bước chân, cả người ngây ngốc!

Anh ta nhìn thấy ai kia?

Nhìn thấy ai kia?

Đôi mắt của Kim Lân trợn to.

Cánh tay trái vẫn đang treo lên hơi run run.

Đó không phải là Tiêu Mộng sao?

Bé con của anh ta… Trái tim Kim Lân lập tức chua sót, giống như có ai đó lấy dao găm đâm mạnh vài cái.