Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 288



Cả một bài luận văn của Lam Nhạn khiến Tiêu Mộng đổ mồ hôi lạnh đầy trán.

“Tớ… Tớ cứ cảm thấy… lừa người ta… không hay lắm…”

“Ngốc! Tiêu Mộng cậu là đồ cực kỳ ngốc nghếch! Đừng nói với người khác. Cậu là bạn thân của tớ làm tớ quá mất mặt!”

Hai người lại tám chuyện lung tung một lúc rồi Lam Nhạn về nhà.

Sau khi tan học, Tiêu Đình Nhiên thấy chị gái Tiêu Mộng đã về, vui mừng nhào tới: “Tiêu Mộng, chị về vừa đẹp, mấy ngày nay em đã đói mốc rồi, không có tiền, đã không còn tiền ăn nữa rồi, chị cho em mượn một ít đi.”

Nói là mượn, nhưng trước giờ chưa từng trả.

“Tiền tiêu vặt ba chúng ta cho, không phải chị đã cho em một nửa rồi sao, em lại tiêu hết rồi?”

“Ừ, mấy hôm trước mua một thỏi son, đã tiêu hết rồi, chị cho em mượn một ít đi mà, sau này nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho chị.”

Tiêu Mộng thở dài, lấy hai tờ tiền trong ví ra đưa cho Tiêu Đình Nhiên.

Đưa tiền xong, Tiêu Mộng mới thấy hận tới ngứa răng: “ĐM, nhóc con chết tiệt, đòi tiền chị mà còn không biết gọi chị một câu!”



Tiêu Đình Nhiên đạt được ý đồ, nắm chặt tiền trốn vào trong phòng, cười hihi: “Ai bảo chị không lớn chứ, chị mà cao hơn em, em nhất định sẽ gọi chị là chị.”

Đạo lý gì đây, gọi chị còn nhất định phải theo chiều cao sao?

Khi ba Tiêu về đã là hơn 9 giờ tối, ông ta tan làm, đi uống chút rượu ở quán lề đường với đồng nghiệp, khi về đã loạng choạng, đi thẳng về phòng mình.

“Ba, ba uống chút nước đi, uống nước rồi hẵng ngủ.” Tiêu Mộng bưng một cốc nước ấm, đưa tới bên miệng ba mình.

Ba Tiêu mơ hồ “ừ” một tiếng, chống người dậy, uống nước, sau đó nằm xuống ngủ mất.

Gáy o o.

Tiêu Mộng đắp chăn cho ba, rồi lại nhặt quần áo dưới đất lên, ra ban công giặt quần áo.

Giặt xong quần áo lại lau nhà, lau bàn, dọn dẹp nhà cửa chỉnh tề hơn, lúc này Tiêu Mộng mới đi rửa táo, cắn ăn.

Trời ơi, mệt chết mất, làm việc nhà rất thử thách thể lực.

Đột nhiên nghĩ tới Trần gấu xấu xa, cái tên kia khỏe như thế, hơn nữa thể lực còn cực kỳ bền dai, nếu để anh ta giặt quần áo, chắc là anh ta sẽ không thấy mệt, hơn nữa còn thuần thục làm xong.



Ô, vì sao bản thân lại nghĩ tới Trần gấu xấu xa chứ? Vì sao lại nghĩ tới anh ta chứ?

Tiêu Mộng than thở. Dù sao, cô cũng không thể căm hận Trần Tư Khải được.

Tiếng nhạc Hàn lại vang lên, cả người Tiêu Mộng run lên, nhanh chóng tìm chiếc điện thoại mới, nhỏ tiếng nói: “Alo, ai đấy?”

“Tôi.” Giọng nói mệt mỏi của Trần Tư Khải vang lên.

“À, tổng giám đốc Trần à, muộn như này còn gọi tới làm gì?”

“Haha, lợn ngốc nhà em, lại quên rồi? Không phải tôi đã nói rồi sao, tối mà rảnh sẽ tới thăm em.”

“Á?” Tiêu Mộng tưởng là Trần Tư Khải chỉ tiện miệng nói thế thôi.

“Em ra ngoài đi, tôi ở ngay đầu ngõ nhà em. Xe không vào được.”

“Cái gì, cái gì? Đầu ngõ?” Trời ơi, Tiêu Mộng hoảng hốt, nhanh chóng tìm chìa khóa, gặm miếng táo rồi chạy ra ngoài.

Lạch cạch, lạch cạch… Tiêu Mộng chạy thẳng ra đầu ngõ.